Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 61 :

Ngày đăng: 11:03 18/04/20


Trừ phi anh không cần em nữa



☆ ☆ ☆



Hai người gọi vài món ăn, Tiếu Lang giành lấy việc thanh toán tiền, Trương Văn Đình chỉ khẽ cười cười, cũng không cự tuyệt.



Sau đó cô nàng dẫn đầu phía trước tìm vị trí trống trong căn-tin, Tiếu Lang theo sau, khẩn trương giống như một cô vợ nhỏ vừa mới bước vào cửa nhà chồng.



“Anh sao thế, tại sao gương mặt lại đỏ hồng lên rồi?” Trương Văn Đình ngồi xuống ghế, nói.



Tiếu Lang kéo kéo cổ áo của mình, ngượng ngùng “…Hơi nóng.”



Trương Văn Đình đề nghị “Cởi áo khoác ngoài ra đi.”



Tiếu Lang rối rắm một chút, mới có chút ngượng ngùng cởi áo khoác ngoài ra, để lộ bên trong mặc là một chiếc áo len màu lam nhạt, bởi vậy lúc này thoạt nhìn bề ngoài, hai người có vẻ cực kỳ xứng đôi.



Lúc dùng cơm, Tiếu Lang thỉnh thoảng tò mò lén nhìn Trương Văn Đình, quả đúng là thiếu nữ, ăn cũng cái gì nhai chậm nuốt kỹ, cơm căn-tin mà bị cô nàng ăn cứ như là thức ăn cao cấp ở nhà hàng, riêng mỗi chuyện ăn uống cũng đủ thấy giáo dưỡng rất tốt…



Cũng giống Vương Mân ha, ăn cơm đều là không nhanh không chậm hệt vậy! Tiếu Lang cầm đôi đũa, vô ý thức chọt tới chọt lui trong chén của mình, nghĩ thầm, nếu như mình cũng có thể ung dung tao nhã như bọn họ thì tốt biết mấy…



Trương Văn Đình nhận thấy được tầm mắt của cậu, ngẩng đầu lên buồn cười hỏi “Anh làm gì mà cứ nhìn em hoài vậy a, mau ăn đi.”



Tiếu Lang nhìn lén bị đương sự nắm thóp, quẫn bách “ồ” lên một tiếng, lập tức cúi đầu bới cơm ăn.



Ăn ăn một lát, Tiếu Lang cảm thấy không khí có phần gượng gạo, liền chủ động tìm đề tài bắt chuyện “Bạn… bạn thích ứng với cuộc sống ở Hoa Hải rồi chứ?”



Trương Văn Đình nói “Cùng với tưởng tượng của em khác xa nhiều lắm, cứ tưởng là cuộc sống ở Hoa Hải chắc là muôn màu muôn vẻ lắm, không ngờ lại buồn tẻ tới như vậy, bình thường còn không cho phép học sinh ra khỏi trường, chả khác gì ngồi tù…”



Tiếu Lang nghe xong, cười nói “Em của tui cũng bảo Hoa Hải là cái ngục giam cỡ lớn…”



“Mới đầu còn nghĩ, những người có thể thi vào Hoa Hải có lẽ là khác xa so với mấy tên học sinh trung học khác, vào đây rồi mới biết, trong này quá trời con mọt sách luôn, mỗi ngày hết đi học rồi tới tự học, thiệt sự buồn chán muốn chết luôn.” ngữ khí của Trương Văn Đình có chút xem thường.



Tiếu Lang nghe cô nàng tố khổ, cười nói “Cũng bình thường thôi, trong phòng ký túc của tụi này có một tên ngày ngày đều coi việc học bài như mạng của nó nữa kìa, bất quá tên đó cũng rất thú vị, hiểu biết khá nhiều thứ, thường xuyên phổ cập khiến thức khoa học cho cả đám.”



Trương Văn Đình nhíu nhíu mày “Là Vương Mân?”



Tiếu Lang xua tay nói “Không phải không phải, Vương Mân làm gì có chuyện ngày ngày treo cái chữ học ngoài miệng chứ.”



Trương Văn Đình nở nụ cười “Ồ? Vậy Vương Mân thế nào? Mỗi ngày thường làm những gì?”



“Cậu ấy a…” nói tới Vương Mân, Tiếu Lang có thể coi như là hiểu rõ nhất “Rất hiếm thấy cậu ấy học bài vào buổi tối, thường thường chỉ ngồi xem tiểu thuyết thôi, nhưng là thành thích lại cực giỏi mới ghê chứ, làm cho người ta hận đến nghiên răng luôn!”



Trương Văn Đình cũng cười hỏi “Anh ấy lợi hại như vậy a?”



Tiếu Lang “Ừa, Vương Mân rất lợi hại, nhớ năm ngoái lúc thi giữa học kỳ đầu, cậu ấy thi đạt được thành tích hạng nhất toàn khối!”



Trương Văn Đình “Eh? Sao nghe bảo năm ngoái anh ấy chỉ đạt được hạng ba cả lớp mà?”



Tiếu Lang “Cậu ấy khiêm tốn thôi, chứ thực mà nói cậu ấy rất rất giỏi!”



Trương Văn Đình “Còn nghe người ta bảo anh ấy thể dục cũng rất giỏi, quán quân chạy 10,000m khối các anh, có phải cũng là anh ấy không?”



Tiếu Lang nghe thấy, cảm giác như người được khen là mình vậy, ngữ khí dẫn theo kiêu ngạo nói “Phải a, phải a, rất lợi hại đúng không!”



Trương Văn Đình mỉm cười “Hóa ra thực sự có nam sinh hoàn mỹ tới vậy sao, tính cách hòa nhã, thành tích lại giỏi, thể dục cũng giỏi, bộ dạng cũng không sai.”



Tiếu Lang cảm thấy lời đánh giá này của Trương Văn Đình rất khách quan. Bất quá, không biết bắt đầu từ khi nào, bản thân cậu cũng cảm thấy bộ dạng của Vương Mân cũng rất nổi bật hơn người.



Trương Văn Đình gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai một chút, lại như thuận miệng hỏi “Bạn gái anh ấy cũng ở Hoa Hải?”
Giờ phút này đây, trong lòng Vương Mân chỉ có duy nhất ba chữ liên tục lặp lại : cậu ấy khóc… cậu ấy khóc… cậu ấy khóc…



Tiếu Lang oán hận dùng tay chà thật mạnh lau đi nước mắt, giọng nói đầy tức giận la lên “Anh cảm thấy như vậy rất vui đúng không… cảm thấy làm như vậy rất đắc chí có phải không!”



Vương Mân “…” Ai, tự làm bậy không thể sống a!



Tiếu Lang “Không được phép nhìn!”



Vương Mân bước về trước một bước, Tiếu Lang lập tức lui về sau một bước.



“…” Vương Mân lại bước nhanh lên, đưa tay kéo Tiếu Lang dúi đầu vào ngực mình, nói “Không thấy gì hết…”



Tiếu Lang “…”



Bị Vương Mân ôm vào lòng, Tiếu Lang càng thêm ủy khuất, cậu cảm giác bản thân mình như vậy giống như có tật xấu ấy, đang yên lành khóc cái gì mà khóc chứ, có khác gì đám con gái mít ướt đâu, có chút vậy mà cũng không nhịn được, ra thể thống gì nữa!



“Anh xin lỗi.” Vương Mân ôm cậu, nói.



Tiếu Lang nghe thấy Vương Mân xin lỗi mình, trong lòng thầm mắng : xin lỗi cái con khỉ a xin lỗi! Tát người ta hai cái rồi sau đó dỗ người ta! Có ai chơi cái trò thất đức như vậy không!?



Vương Mân thở dài một hơi, nói “Anh xin lỗi, em đừng khóc nữa…” tâm anh rất đau..



Tiếu Lang nghẹn lời, kêu lên “Cút cút đi! Tui khóc hồi nào chứ!!” rống xong, còn rất là vừa vặn… nấc lên hai cái.



“…” Vương Mân trong lòng tuy cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn là không yên, cậu trầm giọng giải thích “Anh xin lỗi, là lỗi của anh, là do hôm nay tâm tình anh không được tốt,”



Tiếu Lang níu lấy lưng Vương Mân, rống vào lỗ tai cậu “Tâm tình không tốt thì nói ra, nói ra không được sao! Làm như vậy để làm gì chứ!?”



Vương Mân không trả lời.



Tiếu Lang dụi dụi mặt lên người Vương Mân, chùi hết nước mắt nước mũi lên quần áo cậu, tiếc là lúc này Vương Mân chỉ mặc trên người chiếc áo thun thể thao khá mỏng, lại toàn là mồ hôi. Tiếu Lang ra vẻ ghét bỏ nói “trên người toàn mồ hôi, hôi muốn chết!”



Vương Mân nghe xong, ngẩn cả người, mới phát giác bản thân không thay quần áo cũng không tắm rửa, cứ như vậy ôm lấy nguyên con (?) Tiếu Lang màu xanh nhạt (?) sạch sẽ lại mềm mại xù xù như nhung (?) vào ngực.



Cậu toan buông ra, lại cảm giác được Tiếu Lang ra sức dùng lực ôm lấy mình thật chặt, khí thế giống như thà chết chứ không chịu buông ta.



Tiếu Lang ôm thật chặt Vương Mân, thấy mồ hôi của đối phương thấm vào áo len màu xanh của mình, sau đó nhanh chóng bị hấp thu, tức giận nói “Lát nữa phải giặt nó cho sạch!”



Vương Mân “…Ồ.”



Vương Mân vừa trả lời, cơn tức của Tiếu Lang lại lần nữa dâng lên, nói “Nói đi a, mắc gì mà tâm tình không tốt hả?”



Vương Mân bối rối một lúc, mới nói “Không biết.”



Tiếu Lang “…”



Vương Mân “Những lời lúc nãy, em có thể xem như là chưa từng nghe thấy không?”



Tiếu Lang lại hít mũi hai cái, hừ một tiếng, nói “Câu không muốn gọi anh đó sao?”



Vương Mân cúi người ôm chặt Tiếu Lang, nhẹ giọng kêu “Tiểu Tiểu…”



Tiếu Lang mềm nhũn cả tâm, ôm Vương Mân dụi dụi, nhỏ giọng nói “Không đâu…”



Vương Mân “…Hử?”



Tiếu Lang thật lòng hứa hẹn “Em sẽ không bao giờ không gọi anh là anh, trừ phi… trừ phi anh không cần em nữa…”