Tiểu Long Nữ Bất Nữ
Chương 69 :
Ngày đăng: 11:03 18/04/20
Đừng làm thương tâm con gái người ta
☆ ☆ ☆
Thi cuối kỳ trôi qua, kỳ nghỉ đông liền bắt đầu.
Cả Tiếu Lang lẫn Vương Mân đều khoác bên ngoài những chiếc áo khoác cồng kềnh, cõng theo túi sách to đùng, nắm tay nhau đi giữa sân trường vắng lặng ở ngày cuối cùng trước khi kỳ nghỉ bắt đầu.
Cảm giác của mỗi lần tách ra một đoạn ngày nghỉ đông, luôn luôn bất đồng so với những kỳ nghỉ khác.
Nếu là nghỉ hè, vẫn có thể mượn cớ đến trường tham gia hoạt động ngoại khóa để gặp nhau thường xuyên, cùng nhau đứng giữa cái nóng bức bối của mùa hè, từng ngụm từng ngụm hút nước ngọt, cảm nhận mồ hôi thẩm thấu qua tế bào lỗ chân lông bốc hơi ra từng đợt, cùng nhau nằm ở chiếc giường đơn nhỏ hẹp lại cứng ngắc ở ký túc xá ngủ trưa, lắng nghe những con ve mùa hè trên những cây cổ thụ ngoài ký túc xá kêu không biết mệt mỏi, thời gian trở nên như mơ hồ kéo dài đến vô tận.
Mà nghỉ đông, mặc dù thời gian ngắn ngủi, nhưng lại trôi qua một mình, vô cùng cô độc.
Buổi tiệc cũng sẽ có lúc phải tàn, những khoái hoạt ngắn ngủi tựa như pháo hoa bắn lên trời không, một cái chớp mắt liền trôi qua, đứng dưới bầu trời đen thẳm lại mênh mông ấy, cái gì cũng đều không thể nắm bắt được…
Có lẽ là bởi vì trời thì lạnh, mà con người là loại sinh vật sâu thẳm trong tiềm thức luôn luôn khao khát ấm áp chăng…
Vương Mân “Chừng nào em trở lại trường?”
Tiếu Lang nói “Giống năm trước vậy, chừng nào anh trở lại thì chừng đó em cũng trở lại.”
Vương Mân không nói lời nào nữa, cậu sóng vai cùng Tiếu Lang bước đến trạm xe bus, tay hai người nắm lấy nhau, cách một tầng găng tay, cả hai đều tự nhiên như không (chung quy bên cạnh cũng có ai đâu) cùng nhau đối mặt, trong ánh mắt tựa hồ như chất chứa thiên ngôn vạn ngữ, như đang muốn nói cho nhau cảm xúc lưu luyến không nỡ rờ xa…
“Về nhà với anh.” Vương Mân đột nhiên thốt lên bốn chữ như thế.
Tiếu Lang rung động đến tim đập thật mạnh, trêu ghẹo lại “Anh theo em về nhà thì có ấy!”
Vương Mân híp híp mí mắt lại, biểu tình tựa như một con mèo lười biếng, nói “Năm nay không được, để sang năm đi.”
“…” Ha… cần trả lời chính thức trịnh trọng tới vậy sao… người ta cũng chỉ nói hùa theo anh thôi a…
Xe bus đúng lúc chạy đến, Vương Mân bóp nhẹ bàn tay nắm trong tay mình, nói “Nhớ gọi cho anh a.”
“Ùa.” Tiếu Lang gật gật đầu, chóp mũi lộ ra bên ngoài ửng hồng, Vương Mân nhịn không được cúi sát gần hôn lên.
Tiếu Lang dùng sức ôm lấy Vương Mân một cái “Em đi nha, anh.”
Vương Mân “Ừ.”
Tiếu Lang đi rồi, Vương Mân một mình đứng ở trạm chờ, có chút thẫn thờ nhìn về phía xe bus rời đi.
…Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu… anh muốn được ở bên cạnh em…
☆ ☆ ☆
Lát sau, một chiếc xe ô tô màu đen chậm rãi chạy đến bên cạnh Vương Mân, cửa lái xe mở ra, một trung niên nam nhân mặc âu phục màu đen bước xuống, cung kính nói “Tiểu thiếu gia.”
Vương Mân “Ừ.”
Trung niên nam nhân mới xuống xe nọ là lái xe của Vương gia, họ lý. Chú Lý giúp Vương Mân mở cửa xe chỗ ngồi phía sau, Vương Mân khom người leo vào trong xe ngồi.
Vương Mân “Trong nhà đang có những ai?”
Chú Lý “Vương lão gia cùng Vương tiên sinh đều đang ở nhà.”
Vương Mân “Còn anh hai?”
Chú Lý “Kỳ thiếu gia vẫn chưa trở lại.”
“Năm lần?” Vương Mân hỏi.
“Những phần thiết kế linh tinh không quan hệ đến chúng ta, thứ chúng ta cần phải nắm rõ là làm cách nào khiến cho lợi nhuận tăng đến mức tối đa.” Vương phụ bước đến gần, đứng bên cạnh người con trai đã muốn cao xấp xỉ gần bằng mình, đưa tay lật đến bản đồ chi tiết quy hoạch khu đất thương mại, nói “Vài năm nữa, chờ đến lúc những khu dân cư xung quanh bắt đầu kiến dựng, lúc ấy sẽ có rất nhiều thương nhân bắt đầu dấn chân vào nơi này, tiền thuê lẫn giá đất hàng năm đều sẽ tăng vọt, không gian góc khuất khai thác càng nhiều, lợi nhuận sẽ càng lớn.”
Vương Mân gật gật đầu, thay vì nói là bản thân cậu không quan tâm đến những thứ này, không bằng nói cậu đã muốn chết lặng từ lâu.
Ông nội cùng phụ thân thường xuyên bồi dưỡng cho cậu dục vọng đối với tài phú, bất quá không biết vì sao, trước giờ Vương Mân vẫn luôn không kéo nổi cảm giác với mấy thứ này.
“Khu bên này…” Vương phụ chỉ chỉ vào bộ phận được đánh dấu màu xanh lam trên bản đồ, nói “Tầng một nơi này đã được xí nghiệp Vương gia mua đứt, đợi sau này con trưởng thành rồi, sẽ giao cho con quản lý.”
Vương Mân “…”
Vương phụ “Con không cần phải lo lắng, đây là quyết định của ông nội.”
Vương Mân tránh né một chút, nói “Ba, con muốn đi tỉnh khác học Đại học.”
Vương phụ lập tức đen mặt, ông dùng tay gõ nhịp lên bàn, thanh âm đề cao “Con không cần tùy hứng đến như vậy, nếu như lúc trước con nghe lời ba đi sang Mỹ du học, sang năm liền có thể trở về giúp đỡ công việc làm ăn của nhà, học đại học cái gì, học xong đại học con có thể biến ra một triệu mười triệu sao? Lãng phí thời gian!”
Vương Mân “…”
Hai cha con cương nhau một lúc, cuối cùng vẫn là Vương phụ nhịn không được, ông tức giận quát “Lần nào ba nói với con những lời này, con đều là nghe vào tay này lọt sang tai khác có phải không! Có lần nào con đặt những lời ba nói vào lòng thật tâm suy ngẫm không? Thu hồi cái kiểu sống này của con lại đi, những điều trong sách viết đều là lừa gạt (?) cả! Nhìn xem cái chế độ thi khoa cử ở cổ đại xem, học bài đọc sách đến tóc bạc trắng vẫn còn phải đi thi, coi như cho con đọc sách đến cùng, vậy thì kết quả sẽ ra sao? Người Trung Quốc đọc sách là vì cái gì? Là để lựa chọn ra nhân tài! Đó là con đường mà những nhân tài không đọc sách không thể có đường ra mới lựa chọn, bởi vì họ không còn đường nào khác có thể đi! Con cái nhà họ Vương chúng ta không cần phải chạy vào đó góp vui!”
Vương Mân “…”
“Ba thấy con đọc sách cũng không phải muốn danh lợi hay tri thức cái gì, tự con đọc một đống sách thượng vàng hạ cám mười mấy năm qua không đủ sao…” Vương phụ hừ lạnh một tiếng “Con muốn đọc sách, chính là vì ham chơi mà thôi!”
Vương Mân cảm thấy ba mình giống hệt như một con mèo rừng (?) đang nóng nảy, cậu tiếp tục trầm mặc im lặng lắng nghe.
Vương phụ thấy con trai của mình vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, cũng không phản ứng lại lời nào, rốt cuộc tức xì khói, ông chỉ tay vào Vương Mân quát “Mày cứ tiếp tục chơi đùa như vậy, thứ mày lãng phí chẳng những là thời gian, còn là tiền bạc (?) của Vương gia! Mày đi ra ngoài cho tao, đi về phòng cố mà suy ngẫm cho rõ ràng!”
Vương Mân “Dạ.”
☆ ☆ ☆
Lần nào cũng như lần nấy…
Vương Mân ra khỏi thư phòng, nhíu mày bước trở về phòng, dù cho không phục lời chỉ trích của phụ thân, nhưng vẫn phải yên tĩnh mà tự hỏi lại——
Nếu như con nghe lời bước trên con đường mà ông và ba an bài sẵn, con sẽ trở nên thế nào? 15 tuổi đi sang Mỹ vào học viện thương nghiệp XX học tập, trở về nước tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, 18 tuổi phải tách rời khỏi những đồng lứa với mình…
Ngoại trừ có được tiền, con sẽ đánh mất hết thảy ý nghĩa sinh tồn ở xã hội này! Không có hữu tình, để lỡ mất tình yêu…
Có lẽ về sau, con sẽ trở thành một người vĩ đại được mọi người chiêm ngưỡng, hâm mộ, ghen tị… nhưng sẽ biến thành một kẻ ngoại tộc không có bất cứ đề tài nào chung với cộng đồng của mình, sinh hoạt trong nhà giam mà mọi người đã xây nên cho con, vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi!
Nhưng là, phụ thân ơi, con thà rằng mình là một tên thí sinh có được giấc mơ, có được hi vọng, chứ không muốn trở thành một vị Hoàng đế, chỉ mang trên người trách nhiệm…
.
Vương Mân khó chịu nằm trên giường, ôm lấy cánh tay tưởng niệm Tiếu Lang.
Tiểu Tiểu, anh hi vọng bản thân có thể sinh ra ở một gia đình giống như em đến nhường nào… có thể làm anh trai của em, có thể cùng em đến lớp, cùng em thi cử, mang em cùng anh đi chơi bóng rổ, cùng em tìm một cô bạn gái…
Không đúng, anh thích em… anh sẽ không cho phép em tìm bạn gái…
Sau này chúng ta cùng nhau vào đại học, cùng nhau tìm một công tác sớm chín chiều năm, có những đồng nghiệp giống nhau, buổi tối cùng bọn họ đi ăn đi uống, cùng nhau oán giận cấp trên không tốt, sau khi trở về anh sẽ ôm em ngủ… đến khi mừng năm mới, cùng nhau trở về nhà thăm ba mẹ…
______________________
Phụ thân Vương Mân (¯ ¬ ¯)