Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 86 :

Ngày đăng: 11:04 18/04/20


Ước mơ thật sự trọng yếu đến như thế sao



☆ ☆ ☆



Từng nghĩ đến bản thân có một ngày nào đó có thể trở nên mạnh mẽ giống như Vương Mân vậy, một ngày nào đó có thể ở bên cạnh bảo vệ anh…



Không sai, ít nhất từ giờ phút này trở đi, không thể để Vương Mân lo lắng cho mình nữa.



Tiếu Lang trả lời tin nhắn, cố gắng bình tâm suy nghĩ, nếu như đổi lại là Vương Mân, sẽ làm như thế nào nhỉ? Vương Mân sẽ tự hỏi như thế nào, xử lý việc này bằng cách nào đây?



A, trước tiên phải làm rõ ràng chân tướng của sự việc đã! Ít nhất phải thu thập thêm tin tức cần thiết, nếu không chỉ bằng vào suy nghĩ đâu đâu của mình cũng không nghĩ ra được cái gì hết!



Tỷ dụ như nói, lúc Tiếu Mông rời khỏi nhà thì mặc trên người quần áo gì, người cuối cùng trông thấy nó là ai (có lẽ là bạn cùng lớp hoặc là bạn cùng trường), có khả năng là có người nào đó cùng nó mất tích hay không? Còn nữa, nó quyết định bỏ nhà đi từ lúc nào, nói cách khác, Tiếu Mông bỏ nhà rời đi, là do nhất thời xúc động, hay là đã chuẩn bị sẵn kế hoạch từ trước?



Tiếu Lang chợt nhớ tới, mấy hôm trước gọi điện thoại về nhà hỏi thăm chuyện của Tiếu Mông thì, mẹ mình ấp a ấp úng tựa hồ như đang che giấu chuyện gì, chẳng lẽ vấn đề của Tiếu Mông đã tồn tại lâu lắm rồi sao?



“Mẹ, mẹ nói cho con biết tình huống dạo gần đây của thằng Mông được không?” Tiếu Lang hỏi.



Tiếu mẹ hạ mi mắt nhìn xuống, yếu ớt lên tiếng.



Từ đầu tháng ba cho đến nay, Tiếu Mông tâm tình thoạt nhìn như không được sáng sủa lắm, cả người đều âm trầm. Mà cả ba lẫn mẹ đều chỉ cho là bởi vì áp lực việc học của Tiếu Mông lớn quá, mới cất công gọi điện thoại cho chủ nhiệm trò chuyện hỏi thăm, biết được thành tích của Tiếu Mông thực sự rất khá, ở trường cũng rất an phận làm học sinh ngoan, không gây chuyện, chỉ là có chút lầm lì (?)



Thông thường thì, giáo viên chủ nhiệm sẽ thường xuyên dành thời gian trò chuyện với các học sinh sắp sửa tốt nghiệp, nhất là với những em thoạt nhìn có vẻ lầm lì như vậy, nhưng chủ nhiệm cũng nói thẳng, là Tiếu Mông khiến cho cô có cảm giác nó thành thục trưởng thành hơn rất nhiều so với đám đồng lứa, rất có chủ kiến riêng, dáng vẻ cũng không giống với những đứa trẻ mười lăm tuổi thông thường khác.



Hai tháng trước kỳ thi trung học bắt đầu, danh sách học sinh tuyển thẳng được nhà trường công bố ra, Tiếu Mông cũng có mặt trong đó. Sau đó nhà trường yêu cầu báo thông tin lại thì, Tiếu Mông không có ký tên, mặc dù hành động này khiến cô chủ nhiệm cảm thấy có chút ngoài ý muốn (bởi vì thông thường không nắm chắc một trăm phần trăm thi đậu vào Hoa Hải, ít có em nào buông tha cho cơ hội được Nhất Trung tuyển thẳng, dựa theo thành tích hiện tại của Tiếu Mông, chỉ cần lựa chọn đồng ý thì, về sau bảy tám phần là sẽ được xếp vào lớp ưu tú), nhưng mà cô nghe nói Tiếu Mông có một người anh học ở Hoa Hải, thành tích cũng rất tốt, cho nên cô cũng không lo lắng nhiều về việc này lắm. Những việc này Tiếu ba lẫn Tiếu mẹ đều biết, Tiếu Mông từng nói qua với bọn họ, rằng muốn tự mình thử tham gia thi trung học một lần.



Cứ mỗi cuối tuần, Tiếu Mông vẫn là như cũ ngoan ngoãn đi phụ đạo ôn tập bổ sung kiến thức, cuộc thi mỹ thuật cộng điểm cũng được thông qua, thoạt nhìn mọi thứ đều thật hoàn mỹ.



Thẳng cho đến hai tuần trước khi kỳ thi diễn ra, Tiếu mẹ đi đóng tiền điện thoại nhà thì, phát hiện mấy tháng này cước phí điện thoại hơi cao, nhưng bình thường bà lại không thấy trong nhà có ai gọi điện thoại nhiều lắm. Trong lòng đầy nghi hoặc, Tiếu mẹ mới cầm lấy danh sách cuộc gọi ra xem thử, vừa nhìn liền thấy, đa phần đều là gọi cho một số di động.



Mình không gọi, Tiếu ba cũng không, vậy nhất định là Tiếu Mông gọi.



Tiếu mẹ trở về, nói ra nghi hoặc của mình cho Tiếu ba nghe, Tiếu ba trả lời, bảo nên cho tụi nhỏ một chút không gian riêng tư, nói không chừng là thằng Mông nhà mình đang yêu đương với cô bé nào đâu, chỉ cần không ảnh hưởng tới thành tích, gọi điện thoại cho người ta một chút cũng không sao.



Nhưng mà, dưới con xúc độgn nhất thời, Tiếu mẹ lén gọi cho cái số di động kia, quả nhiên người bắt máy là một cô bé, Tiếu mẹ uyển chuyển khuyên nhủ, đại khái muốn biểu đạt quan điểm của mình, rằng cả hai nên tạm thời lấy việc học làm trọng, chờ sau khi thi xong rồi mới tiếp tục liên hệ.
“Số A phố Y trấn X huyện Z, E thị.”



Nhìn thông tin địa chỉ trên tờ quảng cáo, Tiếu Lang có chút không thể tin được, một Tiếu Mông mười lăm tuổi lại một thân một mình đi đến một thành thị xa lạ, lại là một thị trấn nhỏ ở thành phố kia nữa chứ…



Nó biết làm sao để đi đến đó sao? Trên đường đi có gặp phải kẻ xấu hay không? Lỡ đâu bị người ta gạt rồi bắt cóc, bị giật hết tiền bạc thì phải làm sao?



Dọc theo đường đi một chuyến này, trong lòng mọi người đều ẩn chứa rất nhiều nhân tố bất an… Tiếu Mông có an toàn để đến được nơi đó không là một vấn đề, mà nơi đó có thực sự đúng như lời mà quảng cáo đã nói hay không, lại là một vấn đề khác.



…Tại sao Tiếu Mông lại có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ!?



Tiếu Lang lại tùy tiện rút ra một tờ giấy vẽ nháp trong xấp giấy phác họa kia, bên trên nghuệch ngoạc vài nét, thay vì bảo là bản phác, nói nó là tùy tiện vài nét ký họa thì đúng hơn… vài cái phương trình toán học, tốc họa cái đèn bàn, bút máy, ly nước…



Tiếu Lang cầm trên tay tờ giấy phác họa của em trai, trong lòng thầm nghĩ, nếu như nó thật sự muốn bước đi trên con đường mỹ thuật này, nếu tất cả mọi người ủng hộ nó, có lẽ sẽ không có chuyện mất tích như hôm nay…



Rốt cuộc người sai là ai? Việc mẹ làm chắc chắn là không đúng, nếu như mình là Tiếu Mông, bị mẹ làm những chuyện như vậy, bản thân mình cũng sẽ tức giận… Nhưng là Tiếu Mông cũng không đúng, vô luận mẹ có làm cái gì chung quy cũng là muốn tốt cho con mình, mặc dù là hành vi như vậy khó có thể khiến người khác chấp nhận được, nhưng nếu có thể ngồi xuống trò chuyện rõ ràng, sẽ không có chuyện như bây giờ ( hình như người nào đó có chuyện gì cũng không có ngồi xuống trò chuyện với mẹ à… )



Tiếu Lang đột nhiên cảm thấy may mắn người mình thích là nam, dù mẹ có gọi điện thoại cho Vương Mân đi nữa, cũng sẽ không nghĩ tới chuyện mình với Vương Mân đang yêu nhau…



Tiếu Lang lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Vương Mân, cũng không dám bấm nhiều lắm, sợ di động hết pin… Nhắn xong, cậu nằm dài trên ghế sofa, mở TV, cảm thấy có chút thanh âm thì cả căn nhà đỡ trống trải hơn một chút.



Vừa nghĩ đến hình ảnh Tiếu Mông một mình đeo túi sách, ở trạm xe bus hay nhà ga gì đó, nằm ngủ trên ghế dài hoặc là ven lộ, ở một nơi hoàn toàn xa lạ…



Là sức mạnh nào có thể khiến cho Tiếu Mông làm ra đến chuyện như vậy? Ước mơ thật sự trọng yếu đến như vậy sao? Một cuộc sống của một họa sĩ, một nhà nghệ thuật mà không thể nào đoán được, thật sự còn trọng yếu hơn so với người thân, so với tương lai đứng đắn sao?



Tiếu Lang cũng không rõ ràng lắm.



Mười một giờ, cậu mơ mơ màng màng rụt tay rụt chân ngủ quên trên ghế sofa, TV vẫn còn bật, nhưng là từ đầu tới cuối hoàn toàn không hề nhìn… Không biết qua bao lâu, Tiếu Lang đột nhiên lạnh run cả người, giật mình tỉnh lại từ trong mộng, ngước mắt nhìn đồng hồ, đã là rạng sáng hai giờ…



Lúc tối nghe ba bảo chạy xe từ C thị đến E thị cũng hơn hai tiếng mấy, tính tới lúc này đã hơn ba tiếng trôi qua, ba mẹ chạy xe ban đêm có an toàn không? Lâu như vậy mà vẫn chưa gọi điện thoại về nhà, không lẽ là gặp chuyện gì?



Các loại tưởng tượng mạc danh kỳ diệu ùn ùn kéo tới khiến Tiếu Lang bất an đến vô cùng, cậu cầm di động của Vương Mân ấn lên bàn phím một cái, mà hình sáng lên, biểu hiện có một tin nhắn mới chưa đọc.



“Tiểu Tiểu, đừng lo lắng, nhất định sẽ tìm được em trai của em trở về.”