Tiểu Long Nữ Bất Nữ
Chương 90 :
Ngày đăng: 11:04 18/04/20
Khẽ hôn bảo bối của ta
☆ ☆ ☆
Tiếu Mông nằm ở trên giường, thân thể đã đến mức cực hạn mệt mỏi, nhưng trí óc lại bị đủ các loại ý tưởng tràn đầy chiếm lấy, kích động đến mức không cách nào tĩnh tâm ngủ được.
Cậu suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về hành vi hoang đường của mình, nghĩ đến tư tưởng ngây thơ của mình đem so sánh với Vương Mân đúng là không bằng được một phần… Tuy tuổi tác chỉ hơn kém nhau ba năm, nhưng nhân cách cùng mị lực của Vương Mân đã ảnh hưởng đến Tiếu Mông thực sâu.
Chỉ có điều, người kia cư nhiên lại là đồng tính luyến ái… Anh ấy thích anh hay mình, mà anh hai mình cũng thích anh ấy…
Bên tai vẳng đến tiếng hô hấp nhẹ nhàng của Vương Mân, loại cảm giác này quả thực rất…. kỳ diệu, giống như cái loại quan hệ giữa em vợ cùng anh rể, chú nhỏ cùng với chị dâu, đầy ắp ái muội, làm cho Tiếu Mông cảm thấy tế bào toàn thân đều khẩn trương mà kéo căng cả lên.
Anh hai mình với Vương Mân quen nhau… cũng giống như nam sinh quen bạn gái sao? Bọn họ có nắm tay nhau không?
Tiếu Mông nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như giữa nam sinh với nhau nắm tay hay kéo tay gì đó cũng… rất bình thường a.
Sẽ ôm nhau sao? Hình như cái này cũng có thể chấp nhận, bạn bè xa cách lâu ngày không gặp nhau đa phần đều sẽ ôm nhau một cái khi gặp lại, thân hơn còn có thể choàng vai cặp cổ nữa.
Vậy còn hôn nhau?… Trong đầu Tiếu Mông nháy mắt nhảy ra cảnh tượng anh hai mình với Vương MAna ôm lấy nhau, hai đôi môi triền miên hôn nhau… Tiếp theo đó, thân hình nhỏ bé của anh hai mình bị thân hình rắn chắc của Vương Mân áp lên tường, Vương Mân hôn càng lúc càng thêm kịch liệt, tay cũng vói vào kéo áo của anh hai lên, anh hai bắt đầu tránh né, Vương Mân lập tức áp chế không cho anh hai cử động, cường hôn anh hai…
A a a a a!!! Nha nha nha! Rất biến thái! Tuyệt đối không phải là như vậy!! Tiếu Mông cảm thấy cái cảnh kia có chút ghê tởm, nhưng mà nếu như đảo ngược lại là anh hai mình cường hôn Vương Mân thì… càng cảm thấy khó tin hơn nữa!!
Được rồi, Tiếu Mông hơi nhúc nhích thân thể cứng đờ của mình, nằm tránh xa chỗ Vương Mân một chút.
Người này là đồng tính luyến ái a… nếu như anh ta có thể thích anh mình, nói không chừng cũng có thể thích chính mình, lỡ đâu, nửa đêm nửa hôm anh ta nhào tới…
Nha nha nha nha!!!
☆ ☆ ☆
Tối hôm ấy, Tiếu Mông từ trên giường lăn té xuống đất hai lần, sáng sớm khi tỉnh dậy liền phát hiện phía bên giường Vương Mân nằm ngủ đã muốn trống không, chỉ còn lại một chồng mền gối được gấp lại gọn gàng, người nọ dậy lúc nào cũng không rõ.
Tiếu Mông hai mắt sưng húp, mi mắt có chút thâm đen, vẻ mặt vừa buồn bực lại vừa u oán.
Tiếu mẹ chỉ ngủ được có ba tiếng, bà quét dọn phòng khách đến hơn nửa đêm, tới lúc năm giờ sáng lại phải thức dậy sang phòng giúp Tiếu Lang lau lưng, bôi thuốc, sau đó lại trở ra bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, Vương Mân chính là giật mình tỉnh dậy giữa một trận hương khí bữa sáng này. Liếc mắt nhìn sang, thấy Tiếu Mông co ro lại ngủ ở sát mép giường một cách tội nghiệp, chừa ra hơn phân nửa cái giường để cho mình nằm.
Vương Mân trong lòng tràn đầy bất an, ngồi dậy gấp mền xếp gối, sau đó nhẹ nhàng bước xuống giường, mở cửa ra ngoài.
“Dì, thức sớm như vậy?” Vương Mân bước đến trước cửa phòng bếp, chào hỏi Tiếu mẹ.
“A, dậy rồi? Sao không nằm ngủ thêm một lát nữa đi?”
“Không cần ạ, bình thường giờ này là con rời giường rồi.”
“Mau đi rửa mặt đi, rồi ra dùng cháo hầm xương.” Tiếu mẹ nói, dùng tay nhẹ nhàng nhấc nắp nồi cháo lên, dùng giá múc nhẹ nhàng khuấy vài cái, nháy mắt mùi xương hầm tỏa ra bốn phía.
“Dạ.” Im lặng nhìn nửa mặt nghiêng của Tiếu mẹ trong chốc lát, mới xoay người đi rửa mặt. Trong nội tâm Vương Mân lúc này đầy ắp cảm giác ấm áp, chẳng phải sao, cuộc sống mà trước giờ mình vẫn luôn hướng đến chẳng phải vẫn là như thế này sao… Loại cuộc sống bình thàn, mà tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Rửa mặt xong, lại đi ra phòng ăn, trên bàn lúc này đã có một bát cháo múc đầy được đặt sẵn, hai quả trứng luộc chiên dầu, một đĩa nước tương.
“Bằng hữu của Châu Hoa Kiện đi.” Vương Mân nói với nữ sinh đang đứng trước máy mix nhạc đổi nhạc giúp mình.
Màn hình tivi sáng lên một cái, khúc nhạc dạo đầu bài vang lên khắp cả phòng, hoàn toàn không phải là bài《 Bằng hữu 》. Vương Mân sửng sốt, nữ sinh kia lập tức nói “Ấn nhầm số rồi! Không cẩn thận chọn nhầm bài 《 Hôn em bảo bối của anh 》…!”
Vương Mân “…”
Mọi người “Ha ha ha, sai rồi tới luôn đi!!”
Vương Mân cầm mic ngồi xuống ghế, cũng may là bài này không khó hát lắm, cậu ho nhẹ một tiếng điều chỉnh giọng, chờ phụ đề chạy ra, đếm ngược ba giây——
“…Khẽ hôn bảo bối của ta, ta muốn vượt qua núi cao, tìm kiếm vầng thái dương đã mất tích kia, tìm kiếm ánh trăng đã mất tích kia, khẽ hôn bảo bối của ta…
“…Ta muốn bay đến bầu trời đêm vô tận, hái vì sao kia xuống cho con làm quà chơi, ta muốn tự tay chạm đến ánh trăng kia, rồi viết lên trên nó tên của con..
“…La la, ho ho la la, ho la la… Rồi sau đó ta sẽ bình an quay trở về, trở lại nói cho con biết hết thảy những thứ kia, khẽ hôn bảo bối của ta…”
Vốn là bài hát mà người cha hát dành tặng cho con trai, lại bị Vương Mân hát nghe giông giống như tình ca, nhất là cái câu “khẽ hôn bảo bối của ta”, mỗi lần nghe thấy, hai vị nữ sinh bày ra trò này đều cảm giác mặt đỏ tip đập, mơ màng liên tục…
Thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, Vương Mân thở phào một cái, mọi người trêu chọc xong cũng thấy mỹ mãn, liền cùng nhau thông qua điện thoại chúc Tiếu Lang sớm ngày khang phục.
Cúp điện thoại, Vương Mân lại gửi cho Tiếu Lang tin nhắn “Bảo bối, lần đầu tiên hát cho em nghe, cảm thấy vừa lòng sao?”
Tiếu Lang “Um, lại hun cái nè~”
Vương Mân “Muah~”… nội dung mấy tin nhắn này mà bị hai nữ sinh kia biết được, mấy nhỏ thể nào cũng phát rồ lên cho mà xem!
Trước khi kết thúc, Nhan Ny đặc biệt lựa ba bài, 《 Giấc mộng lúc ban đầu 》của Phạm Vĩ Kỳ, 《 Tương lai của tôi không phải là mộng 》của Trương Vũ Sinh, 《 Sinh mệnh bừng nở 》của Uông Phong, xem như là lời cổ vũ tự toàn thể học sinh đối với năm học sau của chính mình.
Vương Mân dùng mp3 ghi lại tất cả những khúc hợp xướng của mọi người, vốn định là mang về cho Tiếu Lang nghe thôi, nhưng mà lại không ngờ một năm sau ở buổi họp lớp vô tình làm lộ ra ngoài, kết quả lại trở thành ca khúc kinh điển được phát mỗi lần họp lớp của C1, bất quá đây là về sau.
Trở về nhà, Vương Mân liền nhờ cha mình hỗ trợ xử lý chuyện của Tiếu Mông, đến lúc này xem như chuyện của “cậu em vợ” được giải quyết một cách viên mãn.
☆ ☆ ☆
Đầu tháng bảy, Tiếu Lang có thể xuống giường đi lại, cũng có thể xoay người nằm ngủ như bình thường, cũng như khôi phục sinh hoạt cơ bản. Trở lại bệnh viện tại khám, bác sĩ cho biết xương cốt khép lại rất tốt, nhưng là trong một đoạn thời gian ngắn vẫn không thể thực hiện những hoạt động cần liên tục trong thời gian dài, ngồi cùng đứng cũng không thể vượt quá một trờ, nên tận lực bảo trì nằm im.
Tiếu Lang oản giận trong điện thoại “Em nằm úp đến mức ngực cũng đau luôn, cứ nằm úp vậy kiểu gì xương sườn đằng trước cũng bị gãy cho coi!”
Vương Mân an ủi “Cố gắng dưỡng thương cho tốt, đừng bướng bỉnh, đến tháng tám phải học phụ đạo rồi, hi vọng em có thể kịp quay lại trường.”
Tiếu Lang nói “Dạo này anh đang làm gì a? Em cái gì cũng không có học, cảm thấy hoảng hốt sao ấy!”
Vương Mân nói “Anh cũng không học được gì, phải giúp trong nhà làm vài chuyện, hơi bận chút.”
Tiếu Lang “Thảo nào dạo này không thấy anh đến chơi với em!”
Vương Mân cười nói “Ngoan ha, anh rất nhớ em.”