Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 94 :

Ngày đăng: 11:04 18/04/20


Không phiền đến hai người chứ hả



☆ ☆ ☆



Năm trường liên kết tổ chức thi gồm có : Nhất Trung của C thị, Đông Khê, Giang Châu, Hoa Hải, tính tổng cộng cũng có hơn ba ngàn học sinh, cơ hồ như tụ tập toàn bộ những tinh anh của C thị.



Tiếu Lang vốn là ôm trong lòng ước muốn có thể thi đậu vào đại học đi tham gia cuộc thi cuối học kỳ lần cuối cùng trong đời học sinh này của mình, cậu muốn nghiệm chứng lại vấn đề mà cậu vẫn luôn đắn đo dạo trước : nếu như lần thi này quyết định tiền đồ về sau của mình, vậy mình có khả năng thi được bao nhiêu điểm, lỡ như thất bại thì sẽ thế nào?



Loại quyết tâm liều lĩnh một lần xem sao này khiến cho Tiếu Lang so với bất cứ lần nào trong dĩ vãng càng đầu nhập chuyên tâm và thật lòng hơn nữa. Các buổi thi của bốn môn Tiếu Lang đều làm rất thuận lợi, ngày cuối cùng làm xong đề thi tổng hợp rồi rời khỏi trường thi, Tiếu Lang cảm thấy trong lòng tràn đầy tự tin mà trước giờ chưa từng có, ngoại trừ Ngữ Văn ra, cậu có thể nắm chắc những môn khác mình làm bài đạt được điểm tuyệt đối.



Việc chấm thi do năm vị giáo viên bộ môn thay phiên nhau chấm, không rõ là giáo viên trường khác có nghiêm khắc hay không nữa… Nếu như gặp trúng giáo viên chấm thoải mái, phỏng chừng mình có thể lấy được một cái tổng điểm khá cao.



Kết quả thi vừa phát ra, Tiếu Lang cư nhiên đạt được hạng nhất toàn lớp, đứng thứ tư toàn khối, thứ chín tổng năm trường.



Mà Vương Mân chỉ kém Tiếu Lang có bốn điểm, đứng thứ mười trên tổng năm trường.



Tiếu Lang cơ hồ như không thể tin được vào chính mình, mặc dù lúc làm bài cảm giác làm rất khá, nhưng mà cậu thực sự không ngờ bản thân mình có một ngày có thể chân chính vượt qua Vương Mân… Lần này khác với lần thi thử khảo sát hồi đầu năm, lần đó mình thuần túy là do may mắn, mà Vương Mân cũng không xuất hết toàn lực.



Đối với kết quả thi lần này, Vương Mân thực lòng nói “Tiếu Lang, em rất lợi hại.”



Xưng hô của cậu đối với Tiếu Lang không phải là “Tiểu Tiểu” nữa, ngay cả trong giọng nói cũng không hề có chút khiêm nhường cùng trêu ghẹo, cũng không có sủng nịch bao dung như những lần trước, Vương Mân đây là đang dùng góc độ bản thân nói với một đối thủ ngang hàng với mình.



Không sai, nếu như những cao thủ ở top 50 đứng đầu đều có năng lực đạt được hạng nhất, như vậy tức là nguyên nhân gây ra chênh lệch điểm số giữa bọn họ đơn giản chỉ là vận khí cùng với trạng thái bản thân, hầu hết các cuộc thi đều là như vậy. Cho nên, phát huy cũng là một phần thuộc về thực lực.



Tiếu Lang của lúc này đã có đầy đủ năng lực để tự mình đi chiến đấu, hạ gục đối thủ, cũng bởi vì như vậy sẽ khiến cho cậu thêm tự tin hơn, càng lúc càng mạnh mẽ hơn, thái độ của cậu đối với mỗi một cuộc thi sẽ là hưởng thụ chứ không phải lo lắng sợ hãi nữa.



Nhưng mà, Vương Mân trong lòng cũng có một chút lo lắng tiềm ẩn, lo Tiếu Lang sẽ bởi vì vậy mà kiêu ngạo tự mãn, đánh mất đi trạng thái bình thường. Thôi kệ đi vậy, bây giờ cứ để cho “hoàng tử bé” cười giống như tên ngốc kia của mình vui vẻ một chút đi…



Được đối tượng mình từng hết lòng sùng bái khen ngợi tán thành, bị đối tượng mà mình đang yêu hiện tại mở miệng nói lời khâm phục, loại hạnh phúc này làm cho Tiếu Lang cảm thấy mình cứ như là đang nằm mơ.



Loại cảm giác lâng lâng như không đúng thực này vẫn kéo dài mãi cho đến kỳ học phụ đạo chấm dứt bởi vì nghỉ đông, Tiếu Lang mới dần dần tiếp nhận được sự thật đầy rạng rỡ này…



—rốt cuộc có thể được một lần hạng nhất khi còn học ở Hoa Hải a! Sau này về già hồi tưởng lại có khi đây là những năm tháng rạng rỡ nhất trong nhân sinh của mình cũng không chừng!



☆ ☆ ☆



Học sinh năm ba được cho phép nghỉ đông từ hai mươi tám cuối năm đến mùng sáu tháng giêng, tính ra cũng gần một tuần. Phần lớn các thí sinh đều là nông nóng bất an, không ai dám quá mức hưng phấn, không dám buông bài tập trên tay, sợ không tìm về được tiết tấu học tập.



Tại cái kỳ nghỉ đông vốn dĩ là không thể nào an ổn vui vẻ mà mừng năm mới như vậy, Tiếu Lang ngược lại vô cùng thoải mái vui sướng, cậu đắm chìm bên trong lòng tự tin đang mỗi lúc một bành trước của mình, tự cao tự đại nhận định rằng mình có thể thi đậu vào Khoa Đại.



Nửa năm không gặp, Tiếu Mông tựa hồ như lại cao thêm, Tiếu Lang đến trường dài kỳ không trở về nhà, nghỉ đông gặp lại em trai liền vô cùng thân thiết, hai người ngồi trên giường tán gẫu với nhau.



Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, nét ngạo khí lúc trước trên vẻ mặt của Tiếu Mông đã chuyển hóa thành một loại ẩn nhẫn, nói chuyện cũng không còn cảm giác trẻ con tự cho mình là đúng như trước đây nữa… Sự kiện lần đó quả nhiên ảnh hưởng đối với Tiếu Mông lớn vô cùng.



Nhất Trung vốn dĩ có rất nhiều bạn học quen biết với Tiếu Mông, đối với việc cậu bỏ thi trung học, không thể nào tránh không có người lời ra tiếng vào.



Lúc mới đầu, Tiếu Mông cũng rất khó chịu đựng, mỗi ngày đều sẽ có một vài người nói về mình, bất quá tính tình Tiếu Mông coi như là một loại không chịu thua kém bất cứ ai, kiên trì suốt học kỳ đầu năm nhất giữ vững thành tích nằm trong top đầu cả khối, cũng nhờ vậy mới coi như lấp lại được miệng của mấy kẻ rỗi hơi kia.
Đúng lúc Cố Thuần trở lại phòng ký túc, Nhạc Bách Kiêu liền thuận miệng nói “Cố Thuần ông nói đúng không?”



Cố Thuần cười ha ha nói “Hai người a, thi đại học xong rồi liền mạnh ai nấy đi đường nấy, hiện tại thân nhau như vậy, tới chừng tốt nghiệp rồi tính sao đây?”



Tiếu Lang nói “Tụi tui thi cùng trường a!”



“Ồ?” Nhạc Bách Kiêu đang định bước lên giường, nghe vậy khựng lại, nói “Cũng đúng, Tiểu Long Nhân cũng có thể thi được hạng nhất a, cái gì mà không thể không có khả năng đúng không?”



Tiếu Lang cười mắng “Kháo, nói vậy là ý gì hả!”



Nhạc Bách Kiêu thương xuân tiếc thu nói “Ai, thế giới trong mắt ta không phải là thê giới chân thật.”



Mọi người “…”



Hai người Cố Thuần Nhạc Bách Kiêu đều cởi áo khoác ngoài ra, chừa trên người áo mỏng cùng quần đùi bò vào ổ chăn, Cố Thuần tắt đền, phòng ngủ nháy mắt tối sầm.



Tiếu Lang cùng Vương Mân nằm nghiên người, mặt đối mặt, đầu hai người dựa vào nhau rất gần, bên dưới lớp chăn ấm, hơi thở nóng rực của cả hai phả trên cổ của đối phương, trong lòng hai người đều muốn làm chuyện “người nhớn”.



Lẫn nhau chạm vào da thịt mà không hề bị ngăn cách bởi thứ gì khiến Tiếu Lang vô cùng hưng phấn, cậu cố kềm nén hơi thở của mình, mà thân thể cũng rất mau nổi lên phản ứng (nói chung còn trẻ, dễ bị đốt lửa…)



Nhưng là lúc này trong phòng chỉ vừa mới tắt đèn, Cố Thuần lẫn Nhạc Bách Kiêu đều chưa ngủ say! Hai người ai cũng không dám phát ra dù chỉ là một chút thanh âm “kỳ lạ” nào, nhưng mà đồng thời, dưới tình huống như thế, thân thể của cả hai thiếu niên càng thêm mẫn cảm, chỉ một động tác nho nhỏ cũng có thể khiến nhịp đập trái tim không ngừng tăng tốc, khiến cho da thịt run rẩy nóng lên.



Tiếu Lang nhịn không được len một chân của mình vào giữa hai chân Vương Mân, nhẹ nhàng cọ đến cọ đi một chút, Vương Mân nắm lấy cổ tay của cậu dùng sức xiết lại, hai chân cũng đồng thời kẹp lại giữ chặt chân Tiếu Lang không để cậu lộn xộn, một tay mò mẫm chạm đến hai khỏa thù du nơi ngực Tiếu Lang, nhéo một cái coi như là trừng phạt.



Tiếu Lang “…” Mình là dùng bao nhiêu sức mới có thể nghẹn tiếng rên rỉ xuống a ~ thao!



Vương Mân kề sát lại gần, môi áp lên môi cậu, đầu lưởi tựa như ngọn lửa nóng luồn vào cuốn lấy đầu lưỡi cậu, quấn lấy dây dưa triền miên, khoái cảm trong cấm kỵ khiến cho hạ thân của Tiếu Lang chẳng mấy chốc tinh thần phấn chấn trỗi dậy, căng phồng đội lên lớp quần lót dưới chiếc quần thun dày.



Tiếu Lang muốn Vương Mân giúp mình sờ sờ phía dưới, nhưng lại không thể nói thành tiếng, chỉ có thể lôi kéo tay Vương Mân hướng xuống nơi đó chà xát một chút.



Vương Mân lại không như ý Tiếu Lang chạm vào nơi kia, bàn tay thoáng tránh ra, rút trở về nhẹ nhàng vuốt ve, trượt dần từ ngực xuống lưng…



Đang định tiến hành thêm một hồi hôn sâu, đột nhiên bên phía giường của Cố Thuần có động tĩnh, cậu chàng ngồi dậy nhảy khỏi giường, “tách” một cái, đèn sáng ngời, khiến Vương Mân cùng Tiếu Lang đều sợ tới mức tựa như bị điện giật dội ra.



Tiếu Lang cố gắng rụt lùi đầu mình, toàn bộ nhét vào mền, trong lòng khẩn trương không biết hành động lúc nãy của mình và Vương Mân có bị phát hiện hay không?



Kết quả lại thấy Cố Thuần xỏ dép lê vội vàng bước đến mở cửa phòng xông ra bên ngoài, thấy vậy Vương Mân cùng Tiếu Lang mới thở phào nhẹ nhõm một cái, mà hai “nhóc đang hưng phấn” kia cũng bởi kinh hách quá độ lúc nãy mà… ỉu xìu…



Chờ Cố Thuần trở lại, Vương Mân mới thuận miệng hỏi “Làm sao vậy?”



Cố Thuần nói “Hồi chiều uống nước hơi nhiều, định là sáng mai rời giường mới đi giải quyết, ai dè lúc nãy nhịn không được, không phiền đến hai người chứ?”



Vương Mân nói “Không có.”



Tiếu Lang “…”