Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 10 : Trong phạn điếm thiếu nữ ra oai

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


Trong phạn điếm thiếu nữ ra oai



Vu Nhân Hào khoa trường kiếm khoanh thành đường vòng tròn rồi đột nhiên đâm tới. ánh kiếm lóe ra nhiều điểm.



Mũi kiếm đâm vào bảy tám chỗ.



Lâm Chấn Nam không biết đối phương đâm vào chỗ nào, nên không dám vung kiếm lên gạt mà chỉ lùi lại một bước.



Vu Nhân Hào thu kiếm về toan đâm nữa.



Không ngờ Lâm Chấn Nam ra chiêu rất mau lẹ. Ông nhân một giây đối phương còn trù trừ để tấn công.



Một bên là tay lão luyện ghê gớm, một đằng chiêu kiếm rất tinh kỳ.



Hai người chợt tiến chợt lui, qua lại hơn hai chục chiêu mà vẫn chưa phân thắng bại.



Bên kia Vương phu nhân cùng gã Phương Nhân Trí động thủ.



Bà mấy lần gặp nguy hiểm. Thanh kim đao bị cây nhuyễn tiên quấn lấy.



Mới đánh có vài chiêu mà hai lần suýt nữa bà bị rớt mất binh khí hai



Lâm Bình Chi thấy mẫu thân đuối thế quá rồi, chàng vội vào phạn điếm chụp lấy chiếc ghế dài đẩy mạnh về phía Phương Nhân Trí.



Phương Nhân Trí cười nói:



- Lâm thiếu tiêu đầu mà cũng đánh kiểu vô lại đó ư?



Gã cầm cây nhuyễn tiên vung lên rồi quất xuống đánh chát một tiếng.



Lâm Bình Chi bị một roi đánh trúng lưng khá nặng đau thấu xương, cơ hồ không đứng vững.



Nhưng chàng biết nếu mình mà ngã ra là cả hai mẹ con tất bị uổng mạng.



Chàng nghiến răng chịu đau lại giơ ghế lên nhằm đập xuống đầu Phương Nhân Trí.



Phương Nhân Trí né người đi tránh khỏi.



Lâm Bình Chi giận như điên lại nhảy xổ vào.



Ðột nhiên chân chàng lảo đảo, không hiểu đã bị quấn vào cái gì. Lập tức chàng ngã lăn ra.



Bỗng nghe có tiếng người quát:



- Nằm xuống.



Một chân đạp lên người chàng. Tiếp theo trên lưng cảm thấy một mũi nhọn dí vào.



Lâm Bình Chi thấy cát bụi mù mịt. Ðồng thời mẫu thân chàng thét lên:



- Ðừng giết y! Ðừng giết y!



Chàng lại nghe Phương Nhân Trí quát:



- Cả ngươi cũng nằm xuống!



Nguyên giữa lúc hai mẹ con Lâm Bình Chi đấu với Phương Nhân Trí thì sau lưng có một người lén tới đưa chân ra quét ngang khiến cho Lâm Bình Chi bị té nhào.



Người này liền rút đao trủy thủ ra dí vào lưng chàng.



Vương phu nhân không địch nổi Phương Nhân Trí, tâm thần bà bối rối, đao pháp cũng sơ hở, liền bị cây nhuyễn tiên của đối phương quấn vào chân trái.
Giả Nhân Ðạt cả giận quát lên:



- Té ra mi cùng thẳng lỏi tai thỏ đầu cừu kia đồng bạn với nhau.



Gã xoay tay lại nhằm thiếu nữ quét ngang một cái.



Thiếu nữ vòng tay trái ra, lùi lại phía sau một bước.



Giả Nhân Ðạt quét ngang không trúng thì bị mất thể diện với sư huynh sư đệ. Gã gầm lên một tiếng, vọt mình nhảy xổ lại, mười đầu ngón tay đưa ra nhằm chụp tới trước ngực thiếu nữ. Chiêu này thật là vô lại. Gã là đệ tử môn phái có danh tiếng, không nên sử dụng chiêu số đê tiện này mới phải. Nhưng gã vốn là kẻ vô hạnh mà đối với thiếu nữ bán rượu gã lại không coi vào đâu, nên gã ra tay chẳng úy kỵ gì.



Thiếu nữ tức giận nghiêng người đi đưa bàn tay trái ra đẩy vào lưng gã, cô mượn phép "Tá lực đả lực" rồi thuận thế hất mạnh ra ngoài.



Giả Nhân Ðạt không tự chủ được, người bị bắn văng đi. Miệng gã thét lên be be.



"Chát" một tiếng vang lên. Ðầu óc gã đụng phải ba cây trúc. Sức bật lại của ba cây trúc rất mạnh. Gã cong người đi một chút rồi lập tức bị hất văng lên không.



Người Giả Nhân Ðạt còn lơ lửng trên không, gã chỉ sợ bị hất xuống một cách khủng khiếp thì mất thể diện với anh em. Gã vội ra chiêu "Lý ngư đả đình" muốn đặt hai chân xuống đu.



Không ngờ sức hất của cây trúc bật ngược trở lại khó biết đường mà mò phương hướng. Gã không sử thế "Lý ngư đả đình" thì còn khá, nhưng vừa sử chiêu này biến thành đầu chúc xuống, chân chổng lên trời rồi rớt thẳng xuống đất đánh binh một tiếng, gãy mất bảy tám cái răng. Gã lồm cồm đứng dậy. Ðầu và mặt bê bết toàn máu tươi.



Giả Nhân Ðạt tức quá ngoắc miệng ra mà thóa mạ rồi rút lưỡi đao trủy thủ nhảy lại đâm thiếu nữ.



Thiếu nữ né người đi rồi lại đẩy ra hất vào một cái, tức là vẫn mượn phép "Tá lực đả lực". Lần này nàng nhằm đúng cái ao nhỏ bên rừng trúc hất lại đánh "bõm" một tiếng. Bọn nước bắn lên tung tóe.



Giả Nhân Ðạt bị hất xuống ao. Ðồng thời lưỡi trủy thủ của gã rời khỏi tay bay lên cao mấy trượng, lúc đang lơ lửng trên không ánh vàng lấp loáng trông rất đẹp mắt.



Thiếu nữ tung mình nhảy ra giơ tay đón lấy lưỡi trủy thủ.



Giả Nhân Ðạt vẫn ngoác miệng ra mà thóa mạ. Gã không thóa mạ còn khá, vừa mở miệng thóa mạ thì lại uống nước vào bụng. Ao này nguyên là chỗ nước có lẫn cả phân cùng nước tiểu của chủ nhân phạn điếm dùng để tưới rau.



Giả Nhân Ðạt nuốt vào thực là đau khổ.



Phương Nhân Trí và VU Nhân Hào chỉ ngồi bàng quang. Chúng thấy Giả Nhân Ðạt rớt xuống ao cũng không lại cứu viện. Phương Nhân Trí chờ cho thiếu nữ giơ tay bắt được lưỡi trủy thủ rồi mới lạnh lùng nói:



- Phái Hoa Sơn cùng phái Thanh Thành chúng ta vốn không thù oán mà hai vị sư trưởng vẫn giao hảo với nhau. Thế mà cô nương mời chúng ta uống rượu Hạc đính hồng, Tỷ sương, Thất khổng lưu huyết thì e rằng có điều quá đáng.



Thiếu nữ sửng sốt một chút rồi cười khanh khách nói:



- Nhỡn lực của các hạ ghê gớm thật! Sao biết tiểu nữ ở phái Hoa Sơn?



Phương Nhân Trí đáp:



- Cô nương vừa ra hai chiêu "Thuận thủy thôi chu" có cả Cương kình lẫn Nhu kình, đúng là chính truyền của Nhạc đại chưởng môn phái Hoa Sơn.



Oai danh phái Hoa Sơn lừng lẫy trên chốn giang hồ. Nhỡn lực tại hạ tuy kém cỏi song cũng nhận ra được.



Thiếu nữ nói:



- Các hạ đừng tâng bốc tiểu nữ. Tiểu nữ biết các hạ là Phương đại gia, một tay cao thủ dưới trướng chùa Thanh Tùng. Còn vị này là Vu tam gia, một anh hùng hào kiệt trong bốn vị đại đệ tử. Mời các vị uống rượu đi.



Phương Nhân Trí nói:



- Gặp phái Hoa Sơn, bọn tại hạ vẫn phải nhượng bộ tránh xa. Xin cô nương cho biết hiệp danh. Nếu không thì tệ sư phụ hỏi đến, bọn tại hạ biết đường nào mà trả lời?



Thiếu nữ cười đáp:



- Các hạ cứ nói con xú nha đầu phái Hoa Sơn là được. Chắc trong thiên hạ không có người thứ hai nào tướng mạo xấu xa như tiểu nữ.



Lúc này Giả Nhân Ðạt ở dưới ao dơ dáy lóp ngóp bò lên. Gã không ngớt nôn oẹ và tiếp tục thóa mạ. Nhưng gã khuyết mất cả răng, nói năng không được rõ ràng, giọng nói ấm ớ nghe thật buồn cười.