Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 102 : Thánh Cô ra lệnh giết người yêu

Ngày đăng: 14:13 18/04/20


Thánh Cô ra lệnh giết người yêu



Lệnh Hồ Xung trong lúc nằm mơ thấy mình đang cùng Nhạc Linh San luyện kiếm trong làn thác nước. Ðột nhiên thêm người nữa đến. Người này là Lâm Bình Chi. Tiếp theo chàng cùng Lâm Bình Chi đấu kiếm trong thác nước, nhưng hai cánh tay chàng đã kiệt lực. Chàng liều mạng muốn sử dụng "Ðộc cô cửu kiếm" của Phong Thanh Dương truyền thụ cho, nhưng chàng chẳng nhớ ra được chiêu nào.



Bỗng thấy Lâm Bình Chi phóng kiếm ra liên tiếp vào ngực, vào bụng, vào đầu, vào vai chàng. Nhạc Linh



San đứng bên cứ nhìn mà cười ha hả. Chàng vừa kinh hãi vừa tức giận lớn tiếng la:



- Tiểu sư muội! Tiểu sư muội!...



Chàng kêu luôn mấy tiếng rồi giật mình tỉnh dậy. Bỗng nhiên một thanh âm ôn nhu lọt vào tai:



- Ngươi mơ thấy tiểu sư muội rồi ư? Y đối với ngươi thế nào?



Lệnh Hồ Xung chưa hết kinh hãi. Chàng đáp:



- Có kẻ muốn giết tại hạ mà tiểu sư muội không nhìn gì đến.



Doanh Doanh thở dài nói:



- Trán ngươi ướt đẫm mồ hôi rồi.



Lệnh Hồ Xung đưa tay áo lên lau. Bỗng một cơn gió lạnh thổi tới khiến chàng run lên. Chàng nhìn tinh tú đầy trời. Lúc này vào khoảng nửa đêm. Té ra giấc ngủ của chàng đã khá lâu.



Lệnh Hồ Xung tỉnh táo lại, tâm thần thản nhiên, bật tiếng cười ha hả. Chàng toan nói thì đột nhiên bàn tay của Doanh Doanh bưng lấy miệng chàng. Nàng khẽ nói:



- Có người đến đó!



Lệnh Hồ Xung lập tức ngậm miệng, nhưng chẳng nghe thấy tiếng động chi hết. Hồi lâu mới nghe thấy tiếng bước chân từ đằng xa vọng lại. Sau một lúc nữa, có tiếng người nói:



- Chỗ này còn hai xác chết.



Lệnh Hồ Xung nhận ra người nói đó là Tổ Thiên Thu. Chàng liền nghĩ tới người kia chắc là Dạ Miêu Tử Kế Khả Vô Thi.



Một người khác nói:



- O¬! Ðây là một nhà sư chùa Thiếu Lâm.



Lão Ðầu Tử đã phát giác ra đó là thi thể Giác Nguyệt.



Doanh Doanh từ từ rụt tay về, bỗng nghe Kế khả Vô Thi nói:



- Ba người này đều là tục gia đệ tử phái Thiếu Lâm, tại sao lại chết phơi thây ở đây? ồ! Người này là Tân Quốc Lương. Ta đã nhận ra y rồi. Y là một tay hảo thủ về ngoại công của phái Thiếu Lâm mà bị chết thảm.



Tổ Thiên Thu hỏi:



- Không hiểu ai bản lãnh ghê gớm đến thế! Mới một phen cử động mà đã hạ sát được bốn tay hảo thủ phái Thiếu Lâm.



Lão Ðầu Tử ấp úng hỏi:



- Phải chăng... phải chăng là nhân vật trên Hắc Mộc Nhai? Không chừng... không chừng chính Ðông Phương giáo chủ?



Kế Khả Vô Thi đáp:



- Coi thương thế mấy người này có vẻ giống lắm. Chúng ta mau mau mai táng bốn xác chết này đi để người phái Thiếu Lâm không thấy tông tích đâu nữa.



Tổ Thiên Thu nói:



- Nếu đúng là nhân vật Hắc Mộc Nhai đã hạ thủ thì họ có sợ gì phái Thiếu Lâm biết ra? Có khi họ còn cố ý để xác chết ở đây đặng thị uy với phái võ lâm.



Kế Vô Khả Thi nói:



- Nếu họ muốn thị uy thì đã không để xác chết tại nơi hoang dã này. Giả tỷ không gặp bọn ta qua đây thì những xác này sẽ bị điểu thú ăn thịt hết chưa chắc đã có người phát giác ra. Ðặt ta ở địa vị họ mà muốn thị uy, thì đem bêu đầu tại thị trấn hoặc thôn ấp lớn, viết rõ đây là đệ tử phái Thiếu Lâm, mới làm cho phái này mất mặt.



Tổ Thiên Thu nói:



- Dạ miêu tử nói phải lắm! Ta chắc nhân vật Hắc Mộc Nhai giết xong bốn người này rồi, còn vội đuổi đánh nữa, nên chưa kịp vùi lấp những xác chết.



Tiếp theo lại nghe tiếng khoét đất đào lỗ. Ba người dùng binh khí đào huyệt chuẩn bị mai táng xác chết.
Kế Vô Khả Thi đáp ngay:



- Dạ dạ!



Doanh Doanh giục:



- Vậy các người đi đi!



Tổ Thiên Thu hỏi:



- Dạ! Xin Thánh cô cho hay: muốn giết tên ác tặc to gan nào?



Doanh Doanh hắng dặng một tiếng rồi đáp:



- Gã đó họ là Lệnh Hồ, tên Xung, là đệ tử phái Hoa Sơn.



Câu này vừa nói ra khỏi cửa miệng, cả bốn người đều giật nẩy mình lên, nhưng không ai dám nói gì.



Hồi lâu, Lão Ðầu Tử mới ngập ngừng:



- Cái đó... cái đó...



Doanh Doanh xẵng giọng ngắt lời:



- Còn cái đó, cái kia gì nữa? Các ngươi sợ Ngũ nhạc kiếm phái nên không dám động đến một tên đệ tử phái Hoa Sơn hay sao?



Kế Vô Khả Thi đáp:



- Ðã làm việc cho Thánh cô, thì đừng nói Ngũ nhạc kiếm phái mà cả đến Ngọc Hoàng đại đế, Diêm La lão tử bọn tiển nhân cũng dám liều mình. Bọn tiểu nhân xin thiết kế bắt Lệnh Hồ Xung về để Thánh cô phát lạc. Lão Ðầu Tử! Tổ Thiên Thu! Chúng ta đi thôi.



Hắn nghĩ thầm trong bụng:



- Chắc Lệnh Hồ Xung đã nói gì đắc tội với Thánh cô. Bọn thanh niên thường vồ lắm vật đau, yêu nhau đấy rồi lại giận nhau ngay đấy. Bây giờ ta đành đi mời Lệnh Hồ công tử đưa về để tùy ý Thánh cô phát lạc là xong.



Ngờ đâu Doanh Doanh tức giận hỏi:



- Ai bảo các ngươi đi bắt gã? Lệnh Hồ Xung còn sống ngày nào ở thế gian là thanh danh trong sạch của ta còn bị thương tổn ngày ấy. Giết gã sớm khắc nào là ta hả dạ sớm được khắc ấy.



Tổ Thiên Thu ấp úng:



- Thánh cô...



Doanh Doanh cắt ngang:



- Ðược lắm! Các ngươi có mối giao tâm với Lệnh Hồ Xung không muốn làm việc này, Cái đó cũng không sao, ta nhờ người khác vậy.



Bọn Kế Vô Khả Thi tưởng cô nói thực, liền khom lưng đáp ngay:



- Kính cẩn tuân theo mệnh lệnh Thánh cô.



Lão Ðầu Tử bụng bảo dạ:



- Lệnh Hồ Xung là người nhân nghĩa, nay Lão Ðầu Tử này vâng lệnh Thánh cô phải đi giết chàng là



một việc bất đắc dĩ. Nhưng ta giết chàng rồi, quyết tự vẫn chết theo.



Ba người trờ gót ra đi mỗi lúc một xa.



Lệnh Hồ Xung đưa mắt ngó Doanh Doanh thấy cô cúi đầu ra vẻ trầm tư mặc tưởng, thì bụng bảo dạ:



- Té ra vì cô muốn bảo tồn danh dự mà định giết ta, nhưng việc đó phỏng có khó gì?



Chàng liền nói:



- Cô nương đã muốn giết tại hạ thì tự mình động thủ là xong, hà tất phải làm nhọc sức kẻ khác?



Rồi chàng rút kiếm ra, xoay đốc lại đưa cho Doanh Doanh.