Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 111 : Hướng Vấn Thiên khoe tài của bạn

Ngày đăng: 14:13 18/04/20


Hướng Vấn Thiên khoe tài của bạn



Hướng Vấn Thiên đến trước kỷ đá bày cờ.



Lão đặt vào vị "bình" ở điểm lục tam một con cờ đen rồi lại đặt một con cờ trắng vào điểm cửu tam. Lão tiếp tục đặt vào điểm lục ngũ một con đen, điểm cửu ngũ một con trắng.



Hướng Vấn Thiên tiếp tục đặt cho đến con thứ 64, hai bên thành thế tỷ đấu kịch liệt.



Hắc Bạch Tử ngó thấy toát mồ hôi trán.



Lệnh Hồ Xung ngấm ngầm kinh hãi, chàng thấy vừa rồi lão vận "Huyền thiên chỉ" hóa nước thành băng, thì biết công lực lão cao thâm đến thế nào! Ðánh cờ là chuyện nhỏ mà lão nhìn đến toát mồ hôi đủ rõ lão chẳng quan tâm gì đến việc khác cho khỏi loạn thần trí. Lão này say mê cờ đến trình độ điên



khùng mà Hướng Vấn Thiên chắc là tìm được nhược điểm của lão để tấn công.



Hắc Bạch Tử thấy Hướng Vấn Thiên ngồi lâu không đi cờ liền hỏi:



- Bây giờ đi thế nào?



Hướng Vấn Thiên mỉm cười đáp:



- Ðây là nước cờ mấu chốt. Theo cao kiến của nhị trang chúa nên đi nước gì?



Hắc Bạch Tử khổ tâm ngẫm nghĩ hồi lâu rồi hỏi:



- Quân này ư? Bỏ đi không được, xông ra không xong. Cái này... cái này...



Tay cầm một con cờ đen trên kỷ đá khẽ gõ lách cách. Hồi lâu lâu lắm mà thủy chung không biết đi nước nào.



Lúc này Ðan Thanh tiên sinh và Lệnh Hồ Xung đều đã uống hết 17,18 ly rượu Bồ đào.



Ðan Thanh tiên sinh thấy sắc mặt Hắc Bạch Tử mỗi lúc một xanh rờn liền nói:



- Ðồng lão huynh! "Ẩu huyết phổ" này chẳng lẽ làm cho nhị ca ta đến thổ huyết chăng? Bây giờ đi thế nào thì nói ra!



Hướng Vấn Thiên đáp:



- Ðược rồi con thứ 67 này đặt vào điểm thất tứ.



Hắc Bạch Tử vỗ đùi đánh đét một cái la lên:



- Hay quá! Con này đặt xuống đó thật là tuyệt diệu.



Hướng Vấn Thiên cười nói:



- Lưu Trọng Phủ đi nước này dĩ nhiên là hay, nhưng y chỉ là một tay diệu thủ ở nhân gian nên so với tiên mỗ ở Ly Sơn hãy còn kém xa lắm.



Hắc Bạch Tử vội hỏi:



- Vậy nước cờ tiên của Ly Sơn Tiên mỗ ra sao?



Hướng Vấn Thiên đáp:



- Nhị trang chúa hãy nghĩ đi!



Hắc Bạch Tử nghĩ hàng nửa ngày thấy đại cục hiển nhiên khó lòng vãn hồi liền nói:



- Ðã là nước cờ tiên thì bọn phàm phu tục tử chúng ta nghĩ ra thế nào được? Ðồng huynh đừng thử thách nữa.



Hướng Vấn Thiên tủm tỉm cười nói:



- Nước cờ thần cô diệu toán này quả nhiên phải thần tiên mới nghĩ ra được.



Hắc Bạch Tử vốn là tay cơ biến lại biết đường dò xét tâm lý đối phương một cách rất tinh vi. Lão thấy Hướng Vấn Thiên không chịu đem nước cờ trên nói ra một cách chóng vánh khiến cho người ta ngứa ngáy khó chịu thì đoán là y có mưu đồ chuyện gì liền hỏi:



- Lão huynh! Lão huynh cứ đem thê cờ này nói cho tại hạ nghe chẳng lẽ tại hạ lại không có điều chi đền đáp?



Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:



- Chắc Hướng đại ca biết nhị trang chúa đây có thần công Huyền thiên chỉ chữa được bệnh cho mình nên mới bầy trò này ra để cầu lão.



Hướng Vấn Thiên ngửng đầu lên cười ha hả nói:



- Tại hạ cùng Phong lão đệ tuyệt không có cầu cạnh bốn vị trang chúa điều chi. Nhị trang chúa



nói vậy chẳng hóa ra coi thường bọn tại hạ lắm ư?



Hắc Bạch Tử liền xá dài đáp:
- Tứ đệ! Trương Húc tuy xưng là thảo thánh, một bậc thánh thần về lối chữ thảo, nhưng bao câu thơ này là của Ðỗ Phủ ở trong bài "Ẩm trung bát tiên ca". Y còn là một người trong "Ẩm trung bát tiên", tứ đệ coi thứ bút thiếp này có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc y say rượu hạ bút. Trời ơi! thật là Thiên mã hành không chẳng có cương giảm chi hết không lúc nào dừng lại. Ôi! Chữ tốt đến thế này là tuyệt bút.



Ðan Thanh tiên sinh nói:



- Ðúng rồi! Y đã thích rượu dĩ nhiên là một đại hảo nhân. Chữ y viết còn chê vào đâu được?



Ngốc Bút Ông nói:



- Hàn Dũ đã phẩm bình bút pháp của Trương Húc bằng đoạn văn "Mừng giận bần cùng, lo buồn khoan khoái, oán hận nhờ thương, say sưa túy lúy. Trong lòng động mối bất bình đem phổ cả vào trong hàng chữ thảo". Ông này cùng người trong ngô mối. H động mối bất bình là phát ra hàng chữ thảo



phỏng có khác gì vung gươm múa kiếm. Há chẳng khoái ư?



Lão lại đưa ngón tay lên không viết một hồi rồi bảo Hướng Vấn Thiên:



- Hỡi ơi! Ðồng huynh mở cho ta coi một chút!



Hướng Vấn Thiên lắc đầu cười đáp:



- Sau khi tam trang chúa thủ thắng thì trương bút thiếp này là của Tam trang chúa. Hà tất phải nóng nảy ngay từ bây giờ?



Hắc Bạch Tử tính thích đánh cờ trầm ngâm suy tính mãi, chưa nghĩ đến chuyện được đã lo thua, liền hỏi:



- Giả tỷ trong Mai trang quả không có người thắng được kiếm pháp của Phong huynh thì bọn tại hạ chịu thua cuộc bằng cách nào?



Hướng Vấn Thiên đáp:



- Tại hạ đã nói trước là đến Mai trang không cầu một điều, chẳng xin một vật. Phong huynh đệ bất quá tìm đến chỗ võ học tuyệt đỉnh này là đê lấy bằng chứng về kiếm pháp của những tay cao thủ đương thời. Nếu may mà y thủ thắng thì bọn tại hạ lập tức trở gót lên đường, không xin các vị đặt cuộc



chi hết.



Hắc Bạch Tử nói:



- Ồ! Phong huynh đây muốn được dương danh. Một kiếm đả bại "Giang Nam tứ hữu" thì oai danh chấn động khắp võ lâm.



Hướng Vấn Thiên lắc đầu đáp:



- Nhị trang chúa đoán sai rồi! Bữa nay bọn tại hạ đến Mai trang tìm bằng chứng về kiếm pháp, bất luận ai thắng ai bại mà để tiết lộ ra ngoài thì bọn tại hạ nguyện có thiên tru, địa lục và tư cách đê tiện không bằng giống chó.



Ðan Thanh tiên sinh nói:



- Hay lắm! Hay lắm! Các vị thật là những nhân vật hào sảng. Gian phòng này rất rộng Phong huynh đệ tỷ thí mấy chiêu. Kiếm của Phong huynh đệ đâu?



Hướng Vấn Thiên cười đáp:



- Ðã đến Mai trang ai còn dám đem binh khí?



Ðan Thanh tiên sinh lớn tiếng gọi:



- Lấy hai thanh kiếm ra đây!



Bên ngoài có tiếng đáp lại rồi Ðinh Kiên và Thi Lệnh Oai đều cầm kiếm vào đến trước mặt Ðan Thanh tiên sinh đưa lên.



Ðan Thanh tiên sinh đón lấy một thanh kiếm rồi nói:



- Còn thanh kiếm kia trao cho Phong huynh đệ!



Thi Lệnh Oai dạ một tiếng rồi hay tay nâng kiếm đi tới trước mặt Lệnh Hồ Xung.



Lệnh Hồ Xung cảm thấy chuyện này rất khó khăn, chàng quay lại nhìn Hướng Vấn Thiên.



Hướng Vấn Thiên nói:



- Tứ trang chúa ở Mai trang là bậc kiếm pháp thông thần. Phong huynh đệ! Lão đệ chỉ cần học lấy một chiêu nửa thức là dùng một đời không hết.



Lệnh Hồ Xung đứng trước tình trạng này biết rằng chẳng thể nào tránh khỏi được cuộc tỷ kiếm.



Chàng đành đưa hai tay ra đón lấy trường kiếm.



Hắc Bạch Tử vội nói:



- Tứ đệ hãy khoan! Theo lời tuyên bố của Ðồng huynh thì cuộc đấu kiếm bất luận là ai trong Mai trang chúng ta cũng không thắng nổi Phong huynh. Ðinh Kiên cũng biết sử kiếm và cũng là người trong Mai trang. Tưởng tứ đệ bất tất phải động thủ.



Nguyên Hắc Bạch Tử nghe Hướng Vấn Thiên nói chắc chắn là được chứ không sợ thua, thì cảm thấy vụ này khó ổn. Lão muốn Ðinh Kiên ra tay trước để tỷ thí với Lệnh Hồ Xung. Lão nghĩ rằng Ðinh Kiên biệt hiệu là "Nhất tự điện kiếm" nhất định kiếm pháp y không phải là tầm thường. Vả lại y



đóng vai một tên gia đinh trong trang thì dù có thất bại cũng không tổn thương đến oai danh của Mai trang. Ðồng thời kiếm pháp của Phong Nhị Trung (tức Lệnh Hồ Xung) hư thực thế nào lão sẽ biết ngay.