Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 113 : Ngốc Bút Ông và Hắc Bạch Tử cũng thua luôn

Ngày đăng: 14:13 18/04/20


Ngốc Bút Ông và Hắc Bạch Tử cũng thua luôn



Ngốc Bút Ông ra chiều thất vọng hỏi:



- Phong huynh đệ không hiểu thư pháp ư? Ðược rồi! Vậy để ta giải thích cho mà nghe. Thứ bút pháp này kêu bằng "Bùi tướng quân thi". Nguyên nó là thi thiếp của Nhan Chân Khánh biến hóa ra, cả thảy có 23 chữ. Mỗi chữ từ ba đến mười chiêu không chừng. Lão đệ lắng tai mà nghe cho rõ:



Bùi tướng quân!



Ðại quân chế lục hợp



Mảnh tướng thanh cửu cai



Chiến mã như long hổ



Ðằng lăng hà tráng tai!



Lệnh Hồ Xung nói:



- Dạ! Vãn bối xin vâng lời chỉ giáo.



Song miệng chàng lẩm bẩm:



- Bất luận thi từ, thư pháp gì của lão mình cũng chẳng hiểu.



Ngốc Bút Ông giơ phán quan bút lên nhằm má bên trái Lệnh Hồ Xung điểm ba chấm. Ðó là ba nét chấm đầu của chữ "Bùi".



Ba chấm này mới là hư chiêu. Ngốc Bút Ông lại giơ bút lên muốn vạch từ trên xuống dưới.



Lệnh Hồ Xung liền phóng kiếm ra kiềm hãm tiên cơ đâm lẹ vào vai bên phải lão.



Ngốc Bút Ông bất đắc dĩ phải xoay ngang cây bút để đỡ thì thanh trường kiếm của Lệnh Hồ Xung đã rụt về rồi.



Binh khí của hai bên chưa đụng nhau vì đó toàn là hư chiêu. Nhưng đây cũng là thức thứ nhất về bút pháp "Bùi tướng quân thi" của Ngốc Bút Ông.



Ngốc Bút Ông lại phóng ra thức thứ hai, Lệnh Hồ Xung thấy cây phán quan bút của lão vừa cử động, chàng không chờ cho ngọn bút phóng tới đã vung trường kiếm tấn công.



Ngốc Bút Ông lại xoay bút qua thế thủ thì đồng thời Lệnh Hồ Xung cũng giật kiếm về. Thế là đệ nhị thức của Ngốc Bút Ông cũng mới xử được nửa chiêu.



Ngốc Bút Ông bị chàng phong tỏa mất hai thức khiến cho bút pháp đắc ý nhất của lão không tài nào sử được hoàn toàn. Lão rất lấy làm khó chịu chẳng khác gì một người viết chữ rất tốt, song vừa cất bút lên viết, thì bị một đức con nít đứng bên giữ bút kéo tay thủy chung không sao viết được một chữ toàn vẹn.



Lão nghĩ thầm:



- Mình đem đoạn đầu bài thơ Bùi tướng quân đọc cho gã nghe để gã biết đường lối bút pháp của mình mà kiềm chế mất tiên cơ. Từ giờ ta không theo thứ tự bài thơ mà ra chiêu nữa.



Lão nghĩ vậy liền đưa bút lên không chấm một cái từ góc trên bên tay mặt kéo xuống đến chỗ quanh ở góc dưới mé tả. Kình lực của lão đẩy rẫy mà ngọn bút lão vạch đây là lối thảo thư về chữ "như".



(Trong câu: "Chiến mã như long hổ").



Lệnh Hồ Xung lại phóng trường kiếm đâm vào nách bên phải lão. Lão giật mình kinh hãi phải xoay phán quan bút đi để ngăn chặn thanh trường kiếm của đối phương.



Lệnh Hồ Xung phóng chiêu kiếm này không phải đâm lão thật sự mà chỉ là một thủ thế về tư thức.



Ngốc Bút Ông mới sử được nửa chiêu. Bao nhiêu tinh thần khí lực lão tập trung vào cả trong lối thảo thư nhát bút này mà đột nhiên bút mới đưa đến giữa đường lại phải chuyển hướng. Din biến này chẳng những làm cho nét bút phải ngừng lại mà đồng thời vì luồng nội lực đổi đường khiến cho khí huyết nhộn nhạo trong huyệt Ðan điền, khó chịu vô kể.



Lão thở mạnh một cái rồi múa tít cây phán quán bút muốn viết chữ "đằng".



Nhưng cũng chỉ nửa chiêu lão đã bị Lệnh Hồ Xung tấn công phải lái bút đi để chiết giải.



Lão tức quá quát lên:



- Thằng lỏi này chỉ quấy rối!



Rồi lão sử cây phán quan bút mau lẹ hơn. Song bất luận lão biến hóa cách nào thì mỗi chữ nhiều lắm là mới viết được hai nét liền bị Lệnh Hồ Xung kiềm chế không viết tiếp được.



Ngốc Bút Ông lại quát lên một tiếng thật to rồi biến hóa bút pháp. Lão không đưa nhanh như trước mà ngưng trọng cây bút thành thế tuốt kiếm giương cung.



Lệnh Hồ Xung tuy không biết đường bút pháp này của đối phương là theo thế của Trương Phi, đại tướng nhà Thục Hán, viết chữ "Bát mông sơn minh". Nhưng chàng cũng nhận thấy đường bút này khác trước rất nhiều, chàng chẳng cần hiểu đối phương sử chiêu thức gì, cứ thấy phán quan bút của lão cử động là lại đánh vào chỗ sơ hở.



Ngốc Bút Ông tức quá thét lên be be. Bất luận lão biến chiêu cách nào cũng chỉ sử được nửa chiêu là bị cản trở không tài nào sử hết một chiêu trọn vẹn.



Ngốc Bút Ông lại biến đổi bút pháp. Lão sử lối chữ trong bài Tự Sự Thiếp của Hoài Tố. Ðường bút cực kỳ phức tạp.




- Hãy chờ đại trang chúa thắng được Phong lão đệ rồi, bức thiếp đó sẽ thuộc quyền sở hữu của tam trang chúa. Khi đó dù tam trang chúa có coi suốt ba ngày ba đêm cũng là quyền của mình.



Ngốc Bút Ông nói:



- Tại hạ phải coi đến bảy ngày nảy đêm liền mới vừa.



Hướng Vấn Thiên nói:



- Ðược rồi! Tam trang chúa sẽ coi bảy ngày bảy đêm chứ sao.



Ngốc Bút Ông nóng ruột nói:



- Nhị ca! Tiểu đệ đi mời đại ca động thủ, nên chăng?



Hắc Bạch Tử đáp:



- Hai ngươi ở lại đây tiếp khách để ta đi mời đại ca cho.



Ðan Thanh tiên sinh nói:



- Phải đấy! Phải đấy! Phong huynh đệ! Chúng ta lại uống rượu nữa. Hỡi ôi! Thùng rượu ngon này bị tam ca đổ ra mất nhiều rồi.



Lão nói xong rót rượu ra chung.



Hắc Bạch Tử trở gót ra ngoài rồi. Ngốc Bút Ông tức mình hỏi:



- Cái gì mà rượu ngon của ngươi bị ta đổ đi mất nhiều? Rượu uống vào bụng rồi thành nước tiểu đái ra. Còn rượu thấm bút viết lên vách ngàn đời không hủ. Nhờ có thư pháp của ta mà rượu đê tiếng thơm muôn thuở. Vì có người coi thư pháp của ta mới biết trên đời có thứ rượu đỏ Thổ lồ phồn của ngươi.



Ðan Thanh tiên sinh nâng chung rượu lên nhìn vào bức vách nói:



- Bức vách ơi là bức vách! Ðời ngươi thật là may mắn được nếm thứ rượu ngon của tứ thái gia này. Dù không có tam ca ta viết chữ vào mặt ngươi. Ngươi, ngươi... ngươi cũng muôn đời không hủ nát.



Lệnh Hồ Xung cười nói:



- So với bức vách vô tri vô giác, vãn bối còn may hơn nhiều.



Chàng nói xong cất chung rượu lên uống một hơi cạn hết.



Hướng Vấn Thiên ngồi bên chỉ bồi tiếp hai chén rồi dừng lại không uống nữa.



Ðan Thanh tiên sinh và Lệnh Hồ Xung tiếp tục uống hoài, càng uống càng cao hứng.



Hai người uống đến 17, 18 chung rồi mới thấy Hắc Bạch Tử trở ra nói:



- Phong huynh đệ! Ðại ca ta mời lão đệ hãy lưu bộ. Ðồng huynh ngồi đây uống thêm mấy chén nữa được chăng?



Câu này hiển nhiên đại trang chúa chỉ tiếp một mình Lệnh Hồ Xung.



Hướng Vấn Thiên kinh ngạc nghĩ thầm:



- Lệnh Hồ huynh đệ nhỏ tuổi chưa đủ kiến thức. Ðể một mình y vào tỷ võ e rằng sẽ lỡ việc.



Nhưng nhị trang chúa đã nói vậy, chẳng lẽ mình cũng đòi đi.



Lão liền buông một tiếng thở dài đáp:



- Tại hạ vô duyên không được bái kiến đại trang chúa. Thật là một điều hối tiếc suốt đời.



Hắc Bạch Tử nói:



- Xin Ðồng huynh min trách. Ðại ca ta ẩn cư đã lâu không tiếp kiến ai cả. Vì nghe nói kiếm thuật của Phong huynh đệ tuyệt thế vô song, người đem lòng ngưỡng mộ nên mới mời vào ra mắt. Tuyệt nhiên



không phải có ý bất kính Ðồng huynh.



Hướng Vấn Thiên nói:



- Tại hạ không dám.



Lệnh Hồ Xung đặt kiếm xuống kỷ đá đi theo Hắc Bạch Tử ra khỏi kỳ thất, xuyên qua dãy hành lang đến trước một cái cổng tò vò.