Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 12 : Tìm song thân hào kiệt lên đường
Ngày đăng: 14:12 18/04/20
Tìm song thân hào kiệt lên đường
Thiếu nữ tủm tỉm cười nói:
- Ba chung rượu này chất độc tương đối ghê gớm hơn một chút. Hai vị có uống hay không?
Phương Nhân Trí ngửi mùi rượu, nhìn sắc rượu biết ba chung nước xanh là này không phải là rượu chi hết, mà là chất cực độc hòa với nước.
Ðừng nói chuyện uống vào bụng mà chỉ ngửi mấy cái cũng đủ trúng độc mê mang rồi. Gã liền đáp:
- Bọn tại hạ tuy có thuốc giải độc, nhưng có gặp loại chất độc như rắn rết, hoặc chất độc mà bọn giặc cướp hạ cấp trong hắc đạo sử dụng thì mới lấy ra đối phó. Cô nương là đệ tử danh môn chính phái như Hoa Sơn thì khi nào bọn tại hạ dám mạo phạm?
Câu nói của gã có cho thiếu nữ hay rằng: Nếu uống rượu độc của cô tức là tự hạ mình. Thiếu nữ nói:
- Vị thiếu tiêu đầu họ Lâm đây vì tiểu nữ mà hạ sát "Dư đại hiệp" của quý phái để hai vị tìm y rửa hận, tiểu nữ chẳng thể thõng tay đứng nhìn không hỏi gì đến. Nhưng phái Thanh Thành và phái Hoa Sơn vốn có mối giao hảo cùng nhau thì không thể để hòa khí bị tổn thương vì tay bọn tiểu bối chúng ta. Chúng ta nên tìm biện pháp tốt đẹp cho cả hai bên. Tiểu nữ muốn yêu cầu hai vị lượng tình cho một chút được chăng?
Vẻ mặt hai gã Phương, Vu nhăn nhó rất khó coi. Phương Nhân Trí đáp:
- Nếu cô nương muốn tha tính mạng thằng lỏi này thì bọn tại hạ không có cách nào để phúc trình gia sư được.
Thiếu nữ nói:
- Bây giờ đành thế này vậy. Chúng ta mời Lâm thiếu tiêu đầu lại uống ba chung rượu này để cho y được chết toàn thi thể. Không đến nỗi đầu một nơi mình một nẻo. Như vậy hai vị vừa trả được thù mà tiểu nữ cũng gỡ được chút thể diện. Thế là lưỡng toàn kỳ mỹ.
Lâm Bình Chi lúc mới nghe thiếu nữ xin cho mình tưởng là cô yêu cầu hai gã đừng can thiệp vào nữa. Ngờ đâu nghe cô dứt lời thì chỉ là yêu cầu cho mình được uống thuốc độc mà chết. Chàng nghĩ ngay ba người họ vẫn giữ mối kết giao chẳng khi nào họ vì một người ngoài mà trở mặt động thủ. Chàng lẩm bẩm:
- Ta đường đường là nam tử hán thì khi nào lại để một cô gái van xin kẻ khác cho mình?
Chàng liền hiên ngang lên tiếng:
- Lâm mỗ tài nghệ kém người, hà tất phải nói lắm thêm.
Lâm Bình Chi giương mắt lên nhìn thì thấy tối đen như mực. Chân tay mình mảy đau đớn như dần. Trong lòng hồi hộp dị thường, chàng lẩm bẩm:
- Ta đã chết rồi, bây giờ thành quỷ chứ không phải người nữa. Ta hiện ở âm phủ không còn ở dương gian.
Hồi lâu chàng cố dãy giụa mấy cái, mở miệng được toan la lên thì đột nhiên thấy bùn lầy tràn vào.
Chàng cả kinh bụng bảo dạ:
- Quả nhiên mình đã bị chôn vùi trong phần mộ rồi.
Lâm Bình Chi cả giận toan liệng mấy bắp ngô đi.
Mụ nông phụ cười nói:
- Giỏi lắm! Mi liệng đi! liệng đi! Mi có giỏi không sợ chết đói thì liệng đồ ngọc thực đi. Thực là quân tiểu tặc đáng chết rã họng.
Lâm Bình Chi bụng bảo dạ:
- Nếu không nhịn được điều nhỏ mọn thì hư đến việc lớn. Ta chỉ cần cứu được gia gia và má má, chấn hưng lại Phước Oai tiêu cục. Bây giờ chịu để mụ đàn bà thôn quê này sỉ nhục một phen cũng chẳng hại gì.
Chàng nghĩ vậy liền nói:
- Ða tạ nữ chủ nhân.
Rồi há miệng ngoặm bếp ngô ăn. Mụ nông phu cười nói:
- Ta đã biết là mi chẳng dám liệng đi.
Ðoạn mụ trở gót bỏ đi, miệng vẫn còn lẩm bẩm:
- Thẳng tiểu quỷ này đói quá rồi. Con gà mái mà ta mất trộm xem chừng không phải gã ăn cắp. Bữa nay nhà mình xúi quẩy có gã đến đây để mình dồn một chập cho hả bớt cơn tức giận cũng là hay.
Lâm Bình Chi gặm hết một bắp ngô không còn một hột, trong lòng đỡ đói, tinh thần phấn khởi. Chàng gắng gượng đứng lên tiếp tục đi về phía Tây.
Dọc đường đi tới đâu xin ăn tới đó. Khi gặp nơi sơn dã thì chàng hái trái cây rừng ăn cho đỡ đói. May ở chỗ năm nay tỉnh Phúc Kiến được mùa, ngũ cốc phong đãng. Dân gian lưng thực có phần dư dùng. Lâm Bình Chi tuy đã bôi mặt lem luốc, nhưng chàng ăn nói văn nhã, gây được cảm tình với mọi người, việc xin ăn của chàng cũng chẳng khó khăn gì. Dọc đường chàng dò hỏi tin tức song thân mà chẳng được âm hao chi hết. Chàng đi tám chín ngày thì đến địa phận tỉnh Giang Tây.
Chàng hỏi rõ đường lối đến thẳng Nam Xương vì chàng nghĩ rằng Nam Xương cũng có phân cục của Phước Oai tiêu cục, may ra có tin tức gì chăng. Nếu không cũng lấy được ít tiền lộ phí và một con tuấn mã để đi cho lẹ. Ngờ đâu vào thành Nam Xương, Lâm Bình Chi hỏi tới Phước Oai tiêu cục thì có người đi đường hỏi lại:
- Phước Oai tiêu cục ư? Ngươi hỏi làm chi? Tiêu cục đã bị thiêu rụi, làm liên lụy đến cả mười mấy nhà lân cận bị cháy sạch sành sanh.
Lâm Bình Chi lo thầm cho số phận đau khổ. Chàng tới tiêu cục thì quả nhiên chỉ còn gạch trơ đỏ, cột cháy đen sì, ngói vỡ khắp nơi. Chàng hỏi một đứa nhỏ gần đó những nhà này bị thiêu ngày nào thì gã cho biết là đang đêm sáu bữa trước đây phát hỏa. Gã tiểu đồng còn nói thêm:
- Trong tiêu cục có mười mấy người chết cháy, mùi hôi thối nồng nặc.
Lâm Bình Chi tính ngày, chàng đoán chắc bọn Phương Nhân Trí đi ngựa đến đây trước rồi phóng hỏa đốt tiêu cục. Chàng đứng ngìn ra hồi lâu rồi tự nhủ:
- Mối thù này không trả thì còn làm người thế nào được?
Lúc đi đường chàng đã hỏi một người phu xe cho biết đường lối Tứ Xuyên. Ở Giang Tây muốn đi đường thủy thì xuống thuyền ngược dòng sông Trường Giang qua Hồ Nam, Hồ Bắc vượt qua dãy Tam Giáp là đến Tứ Xuyên. Nếu đi đường bộ thì trước hết đến Hồ Nam, vượt qua biên giới Xuyên Tương rồi đến Xuyên Tây. Ðường này đi lại khó khăn, thường thường mấy chục dặm không có nhà ở.