Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 135 : Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San lại xuất hiện

Ngày đăng: 14:13 18/04/20


Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San lại xuất hiện



Bà nói tới đây rồi hết hơi không nói thêm được nữa.



Lệnh Hồ Xung biết Ðịnh Tĩnh sư thái nguy đến nơi rồi, chàng không dám nói lăng nhăng nữa cất tiếng hỏi lại:



- Tại hạ mới bấy nhiêu tuổi đầu mà là Nhậm Ngã Hành ư?



Ðịnh Tĩnh sư thái gắng gượng giương cặp mắt lên nhìn chàng một lần nữa thì thấy chàng tuy râu ria xồm xoàn, nhưng nét mặt còn non choẹt nhiều lắm là chưa quá ba chục tuổi. Bà miệng lắp bắp hỏi:



- Nếu vậy thì tại sao... tại sao ngươi biết xử dụng môn Hấp tinh yêu pháp? Phải chăng ngươi là đồ đệ của Nhậm Ngã Hành?



Lệnh Hồ Xung nhớ lại những lời của sư phụ cùng sư nương ở phái Hoa Sơn thường nhắc tới những hành động của bọn Ma giáo cực kỳ dã man tàn ác. Hai bữa nay chàng lại thấy bọn Ma giáo tập kích phái Hằng Sơn bằng những hành động gian trá quỷ quái liền đáp:



- Bọn Ma giáo làm điều càn rỡ, có lý đâu tại hạ lại hòa mình với bọn nhơ nhuốc đó? Lão Nhậm Ngã Hành quyết không phải là sư phụ tại hạ. Xin sư thái cứ yên tâm. Ân sư của tại hạ là nhân vật đoan chính, chuyên làm điều nghĩa hiệp. Nói cho đúng lão gia là một bậc anh hùng tiền bối mà bạn hữu võ lâm đều kính ngưỡng.



Ðịnh Tĩnh sư thái trên môi thoáng hiện một nụ cười dường như bà rất yên tâm.



Bà lên giọng nhát gừng nói:



- Lão ni... lão ni không sống được nữa rồi... Cảm phiền túc hạ đem bọn đệ tử... phái Hằng Sơn...



Bà nói tới đây rồi hơi thở cấp bách phải nghỉ lại một lúc mới miễn cưỡng nói tiếp:



-...đưa đến am Vô tướng ở Phúc Châu...để an trí bọn chúng.. Chỉ trong vòng bữa nay...là chưởng môn sư muội của lão ni sẽ tới nơi...



Lệnh Hồ Xung kiếm lời an ủi:



- Xin sư thái cứ yên tâm điều dưỡng mấy ngày chắc là thương thế sẽ thuyên giảm.



Ðịnh Tĩnh sư thái gắng gượng hỏi lại:



- Túc hạ... túc hạ nhận lời lão ni rồi chăng?



Lệnh Hồ Xung thấy Ðịnh Tĩnh sư thái giương mắt lên nhìn mình chằm chặp, vẻ mặt tỏ ra lo lắng chỉ sợ mình không nhận lời.



Chàng liền đáp:



- Sư thái đã căn dặn như vậy, dĩ nhiên tại hạ phải theo đó mà làm.



Ðịnh Tĩnh sư thái mỉm cười nói tiếp:



- A di đà phật!...Trọng trách này....lẽ ra lão ni không đáng gánh vác...Thiếu hiệp!... Thiếu hiệp là ai?



Lệnh Hồ Xung thấy bà nhân thần đã tán loạn, hơi thở chỉ còn thoi thóp, sắp chết đến nơi. Chàng không nỡ giấu diếm nữa, liền ghé miệng vào bên tai bà nói nhỏ:



- Ðịnh Tĩnh sư bá! Vãn bối nào phải ai xa lạ, mà chính là Lệnh Hồ Xung, một tên khí đồ của phái Hoa Sơn.



Ðịnh Tĩnh sư thái "ủa" lên một tiếng rồi nói:



- Té ra là ngươi...ngươi là...



Rồi bà tắt thở chết ngay không nói thêm được tiếng nào nữa.



Lệnh Hồ Xung la gọi:



- Sư thái! Sư thái!...



Chàng để tay lên mũi thì thấy Ðịnh Tĩnh sư thái đã ngừng hô hấp.



Quần đệ tử phái Hằng Sơn liền khóc rống lên.



Giữa nơi hoang dã tiếng khóc bi ai càng thêm vẻ ảo não.



Mấy cây đuốc vất xuống đất rồi tắt dần. Bốn bề tối đen như mực. Thật là một cảnh tượng thê lương quạnh quẻ.



Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:



- Ðịnh Tĩnh sư thái cũng là một tay cao tủ đương thời mà bị bọn tiểu bối ám toán, mất mạng tại chốn hoang lương. Bà là một vị lão ni đã xuất gia chẳng cùng người tranh danh đoạt lợi. Thế mà bọn Ma giáo cũng không buông tha.



Ðột nhiên chàng động tâm nghĩ thầm:



- Vừa rồi tên thủ lĩnh bọn che mặt lúc ra đi có hô lên "Nhậm giáo chủ của Ma giáo đã tới đây, chúng ta phải biết điều một chút, mà rút đi thôi!". Người Ma giáo vẫn tự xưng giáo phái của họ là Triều Dương thần giáo. Hai chữ "Ma giáo" là một danh hiệu ô nhục. Tại sao người đó lại thốt ra hai chữ Ma giáo? Y đã kêu Ma giáo thì nhất định không phải là người trong Ma giáo rồi. Vậy lai lịch bọn đó ra sao?



Bên tai phải nghe những tiếng khóc bi ai của bọn đệ tử phái Hằng Sơn, chàng để mặc bọn họ không quấy nhiễu nữa, ngồi tựa lưng vào gốc cây một lúc rồi ngủ thiếp đi.



Sáng sớm hôm sau lúc chàng tỉnh dậy thấy mấy cô đệ tử khá lớn tuổi vẫn còn ngồi coi sóc thi thể của Ðịnh Tĩnh sư thái.



Mấy cô nhỏ tuổi quá và bọn nữ ni thì nằm quay ra ngủ bên cạnh.




Nhạc Linh San cười nói:



- Ngươi nói giỡn với ta chăng? Ta sẽ tố cáo chuyện này cho sư nương biết.



Lâm Bình Chi cười hỏi:



- Nếu sư nương hỏi sư tỷ, tiểu đệ nói câu này lúc nào và ở nơi đâu thì sư tỷ trả lời thế nào?



Nhạc Linh San đáp:



- Ta sẽ đáp ngươi nói những câu đó sau giờ ngọ vào khoảng giờ mùi hôm nay tại trường luyện kiếm.



Lâm Bình Chi nói:



- Sư tỷ nói vậy mà sư nương nổi giận bắt giam tiểu đệ vào một nơi, để cho sư tỷ ba tháng cũng không được gặp mặt.



Nhạc Linh San bĩu môi nói:



- Chà ngươi tưởng ta cần gặp ngươi lắm sao? Chẳng gặp thì thôi ta cũng không cần. Xú lâm tử! Ngươi còn ru rú ở trong đó làm gì mà chưa mở cửa ra?



Lâm Bình Chi cười xòa, rồi nghe đánh "kẹt" một tiếng. Cánh cửa gỗ mở ra.



Nhạc Linh San ngồi thụp xuống ẩn mình.



Lâm Bình Chi tự nói một mình:



- Ta tưởng sư tỷ tới đây, té ra chẳng có ai.



Rồi gã từ từ khép cửa lại.



Nhạc Linh San liền nhảy vọt lên chuồn qua khe cửa vào trong.



Lệnh Hồ Xung ngồi co ro ở góc tường thấy hai người cười đùa nói giỡn với nhau, chàng ngây người ra. Sau chàng lại nghe trong phòng hai người tiếp tục cười nói ầm ĩ.



Lúc này cửa sổ nửa khép nửa mở. Bóng Nhạc Linh San và Lâm Bình Chi in vào trên giấy dán cửa sổ. Chàng thấy rõ hai cái đầu cách xa nhau không đầy vài tấc, còn người thì kề cận sát vào nhau. Bất giác chàng buông một tiếng thở dài, toan cắm đầu chạy đi.



Bỗng nghe Nhạc Linh San cất tiếng hỏi:



- Ðã khuya thế này mà ngươi còn thức làm gì chưa đi ngủ?



Lâm Bình Chi cười đáp:



- Tiểu đệ còn chờ sư tỷ.



Nhạc Linh San cũng cười nói:



- Chà! Ngươi nói dối thế mà không sợ méo miệng ư? Sao ngươi lại biết ta tới đây?



Lâm Bình Chi đáp:



- Kẻ sơn nhân có phép thần cơ diệu toán. Tự nhiên thấy tâm thần chấn động liền bấm ngón tay tính toán một lúc là biết ngay đại giá sư tỷ sắp đến nơi.



Nhạc Linh San nói:



- Ngươi đừng bẻm mép nữa! Ta cứ trông trong phòng loạn xạ cả lên là biết ngươi đang làm gì rồi. Nhất định ngươi sục tìm pho "kiếm phổ" kia. Có đúng thế không?



Lệnh Hồ Xung đã đi được mấy bước, đột nhiên nghe thấy hai tiếng "kiếm phổ", bất giác chấn động tâm thần xoay mình trở lại.



Bỗng nghe Lâm Bình Chi nói:



- Trong vòng mấy tháng nay từ trên xuống dưới trong căn nhà này tiểu đệ sục tìm không biết đã bao nhiêu lần nữa. Cả trên mái tiểu đệ cũng lật lên từng viên ngói mà tìm cũng chẳng thấy chi hết. Chỉ có những gạch xây tường là chưa đập ra... À này sư tỷ! Tòa nhà này cũ kỹ lắm rồi chả dùng làm gì nữa. Chúng ta có nên phá tường ra mà tìm không?



Nhạc Linh San đáp:



- Ðây là nhà của họ Lâm phá cũng được mà không phá cũng được. Cái đó tùy ngươi hỏi ta làm chi?



Lâm Bình Chi nói:



- Vì là nhà họ Lâm nên mới hỏi sư tỷ.



Nhạc Linh San hỏi lại:



- Tại sao vậy?



Lâm Bình Chi đáp:



- Không hỏi sư tỷ thì hỏi ai được? Chẳng lẽ sư tỷ... sau này không phải họ... Vụ này tiểu đệ... hà hà...