Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 153 : Thấy đường hầm, quần hùng thoát hiểm

Ngày đăng: 14:14 18/04/20


Thấy đường hầm, quần hùng thoát hiểm



Ðào Hoa Tiên nói:



- Sau lưng cũng được mà trước mặt cũng không sao. Chúng ta thử lật lên coi.



Ðào Diệp Tiên và Ðào Thực Tiên đồng thanh nói:



- Phải đấy!



Ba người cùng đưa tay ra toan lôi pho thần tượng ra, Lệnh Hồ Xung vội la lên:



- Không được đâu! Ðây là tượng Ðạt Ma lão tổ.



Chàng biết Ðạt Ma lão tổ là tổ sư chùa Thiếu Lâm và là Thủy tổ võ học Trung Nguyên. Vì thế mà võ học của chùa Thiếu Lâm ở ngôi lãnh tụ trên chốn giang hồ. Trải mấy trăm năm võ học vẫn không suy đồi là nhờ ở môn phái Ðạt Ma vẫn có người kế tiếp. Hồi ấy Ðạt Ma lão tổ quay mặt vào vách chín năm rồi thành tay đại giác ngộ, nên trong chùa có thần tượng quay mặt vào vách.



Bọn Ðào Hoa Tiên đã nổi dã tính, khi nào còn đếm xỉa đến lời kêu gọi của Lệnh Hồ Xung. Ba người nhất tề vận động kình lực mạnh quá ngàn cân. Bỗng nghe một hồi lách cách vang lên. Tượng Ðạt Ma đã kéo lên di chuyển ra chỗ khác.



Ðột nhiên bảy người cùng la lên một tiếng, vì thấy một tấm thiết bản từ từ đưa lên lộ ra một cái động lớn.



Tấm thiết bản quá lâu ngày đã han rỉ dính chặt bị sức mạnh của bọn Ðào Hoa Tiên ba người kéo ra bật lên những tiếng lách cách chói tai.



Ðào Chi Tiên reo lên:



- Quả nhiên có huyệt động! Quả nhiên có huyệt động!



Ðào Căn Tiên nói:



- Ta phải vào lôi sáu chú chuột ra mới được.



Hắn cúi đầu chuồn ngay vào trong động.



Bọn Ðào Căn Tiên năm người khi nào chịu thua? Chúng tới tấp nhảy vào tranh tiên.



Dường như huyệt động rất lớn. Sáu người vào động rồi, tiếng bước chân mỗi lúc một xa.



Nhưng thoáng cái sáu người đã thét lên be be chạy lộn trở ra.



Ðào Chi Tiên nói:



- Trong động tối đen như mực mà sâu vô cùng.



Ðào Diệp Tiên hỏi:



- Ðã tối đen như mực sao còn biết sâu vô cùng? Không chừng thêm mấy bước là cùng đường cũng nên.



Ðào Chi Tiên nói:



- Ðã biết đi thêm mấy bước là cùng đường, sao lại không đi cho tới nơi xem sao?



Ðào Diệp Tiên cãi:



- Tiểu đệ chỉ nói là "cũng nên" chứ không nhất định. Giữa "cũng nên" và "nhất định" khác nhau rất nhiều.



Ðào Chi Tiên hỏi:



- Ðã không nhất định thì còn nói làm chi?



Ðào Căn Tiên nói:



- Làm gì mà om sòm lên thế? Mau đốt hai bó đuốc để tiến vào.



Ðào Thực Tiên hỏi:



- Sao lại chỉ thắp có hai bó đuốc, thắp ba bó có được không?



Ðào Hoa Tiên hỏi theo:



- Ðã thắp ba bó thì sao không thắp bốn bó?



Bọn Ðào cốc lục tiên miệng cãi nhau hoài, nhưng tay hành động rất lẹ. Chỉ trong khoảng khắc họ đã chẻ những chân bàn thắp bốn bó đuốc. Sáu người đã già mà giống tính trẻ nít, tranh nhau cầm đuốc chui vào trong động.



Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm:



- Kiểu này thì rõ ràng trong chùa Thiếu Lâm có đường địa đạo bí mật. Ngày trước mình bị hãm ở Cô Sơn Mai trang cũng đã đi qua một đường địa đạo rất dài. Xem chừng Doanh Doanh cũng bị cầm tù trong đường hầm này.



Rồi chàng cũng chui vào trong động chạy thật nhanh để đuổi bọn kia.



Ðường hầm này rất rộng, so với đường hầm ở Mai trang vừa chật hẹp vừa ẩm ướt thật khác xa nhau. Có điều mùi hôi hám trong động rất nặng nề hít vào trong ngực cảm thấy khó chịu.



Lệnh Hồ Xung chạy gấp một lúc thì đuổi kịp Ðào cốc lục tiên.




Bao nhiêu thiết hòa thượng từ hai bên vách động xô ra tấn công không ngớt, nhưng cổ tay bị chặt đứt, thiết trượng rớt xuống rồi thì hai cánh tay không có vung lên múa tít cũng chẳng còn sức mạnh uy hiếp ai nữa.



Lệnh Hồ Xung càng tiến vào sâu càng thấy nhiều thiết hòa thượng phóng ra những chiêu rất tinh diệu, lòng chàng không khỏi ngấm ngầm khâm phục những nhân vật đã bố trí các cơ quan này. Dù sao đó cũng chỉ là những tử vật bằng sắt, mỗi khi phóng chiêu ra lại để lộ nhiều kẽ hở. Cổ tay bị chặt đứt rồi, cơ quan có rít lên những tiếng vang kinh khủng cũng bằng vô dụng.



Quần hào cầm đuốc theo sau chiếu sáng cho chàng động thủ.



Sau khi chặt đứt hơn trăm cổ tay sắt rồi, hai bên vách không còn thiết hòa thượng nhảy ra nữa.



Có người đếm số cỗ tay bị chặt đứt liền biết tổng số thiết hòa thượng lên tới 108 vị.



Quần hào đều lớn tiếng hoan hô. Tiếng reo trong địa đạo lại càng chấn động khiến người ta cơ hồ thủng cả màng tai.



Lệnh Hồ Xung nóng ruột tìm Doanh Doanh, chàng giựt lấy một bó đuốc xăm xăm chạy trước, nhưng cất bước cực kỳ thận trọng chỉ lo đụng phải cơ quan mà phát sinh tai họa.



Ðường hầm tiếp tục xuống dốc không ngớt, càng đi xuống càng thấp.



Lệnh Hồ Xung đi được chừng hơn ba dặm, đường địa đạo thẳng vào mấy tòa huyệt động thiên nhiên, song thủy chung chàng không gặp cơ quan hoặc cạm bẫy nào khác.



Ðột nhiên có làn ánh sáng lờ mờ lọt vào. Lệnh Hồ Xung bước lẹ hơn tiến tới. Bỗng chân chàng dẫm vào một đống nhũn nhũn thì ra là tuyết đọng trên mặt đất. Ðồng thời một luồng không khí mát mẻ giá lạnh trút vào lồng ngực. Người chàng đã ra ngoài chỗ trống không.



Lệnh Hồ Xung đảo mắt nhìn bốn phía thì chỉ thấy một mầu tối đen. Những mảng tuyết lớn rớt xuống tới tấp. Tiếp theo chàng lại nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, mới biết là mình hiện đang đứng bên khe núi.



Lệnh Hồ Xung trong lòng lúc này rất là thất vọng vì đường địa đạo không thông vào chỗ cầm tù Doanh Doanh.



Bỗng nghe Kế Vô Thi ở phía sau hô lớn:



- Xin anh em đừng lên tiếng! Có lẽ chúng ta đã ra đến chân núi Thiếu Thất.



Lệnh Hồ Xung tự hỏi:



- Chẳng lẽ bọn mình đã thoát hiểm rồi?



Kế Vô Thi lại bảo chàng:



- Thưa công tử! Hiện nay là tháng trọng đông nên những khe lạch trên núi không có nước đổ xuống. Xem chừng chúng ta đã đi hết đường địa đạo ra đến chân núi.



Tổ Thiên Thu cũng nói:



- Phải rồi! Chúng ta đi liều đi lĩnh không ngờ lại tìm ra con đường hầm bí mật ra khỏi chùa Thiếu Lâm.



Lệnh Hồ Xung nói:



- Nếu vậy xin mau mau truyền tin vào cho các anh em theo địa đạo mà ra.



Kế Vô Thi lại sai mọi người tán đi các ngả để thăm đường và mấy chục anh em canh giữ ở xa xa ngoài cửa đường hầm đề phòng địch nhân giáp công đột ngột vít chặt hai cửa hầm cả hai đầu thì những anh em chưa kịp ra sẽ bị chết cứng trong địa đạo.



Chỉ trong khoảnh khắc đã có người đi dò đường về báo thì quả là ra tới chân núi Thiếu Thất rồi. Chỗ mọi người đang đứng đây là mặt sau núi, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy mái chùa trên đỉnh.



Quần hào biết còn số đông đồng bạn chưa thoát hiểm, nên không ai dám nói to. Sau các hào khách từ trong địa đạo đi ra mỗi lúc một nhiều rồi cả người bị thương hay tử trận cũng đều khiêng ra.



Mọi người sau cơn chết hụt tuy không lớn tiếng reo hò nhưng cũng thì thầm bàn tán, nỗi vui mừng lộ ra ngoài mặt.



Hắc Hùng trong cặp Mạc Bắc Song Hùng lớn tiếng:



- Thưa minh chủ! Bọn chó chết kia tưởng chúng ta vẫn còn ở trong chùa. Chi bằng chúng ta đi tấn công vào đít chúng chặt đứt khấu đuôi mới hả lòng căm tức này.



Lệnh Hồ Xung xua tay nói:



- Chúng ta đến chùa Thiếu Lâm vì mục đích nghinh đón Thánh cô. Bây giờ chưa thấy Thánh cô đâu, vậy nên tiếp tục công cuộc tìm kiếm Thánh cô là việc quan trọng, chẳng nên sinh sự giết người làm chi.



Bạch Hùng nói:



- Hừ! Hay giở gì thì tại hạ cũng đi bắt mấy tên chó chết về ăn thịt một bữa, nếu không thì chúng khinh khi bọn mình quá.



Lệnh Hồ Xung không lý gì đến bọn Mạc Bắc Song Hùng hô lớn:



- Xin các vị truyền lệnh cho anh em tan hàng đi các ngả. Nếu gặp bọn môn hạ phe chính giáo thì hay hơn hết là cùng động thủ tỷ đấu với họ. Hễ ai được tin tức gì về Thánh cô phải truyền tin cho mọi người hay. Lệnh Hồ Xung này còn sống ngày nào thì bất luận phải trải qua bao nhiêu nỗi gian nan nguy hiểm cũng nhất định không lùi bước và ráng cứu thoát Thánh cô cho bằng được... các anh em trong chùa đã ra hết chưa?



Kế Vô Thi chạy trở lại đường hầm quay vào lớn tiếng gọi mấy lần mà bên trong vẫn không có tiếng người đáp lại liền về bảo:



- Anh em ra hết cả rồi!



Lệnh Hồ Xung bỗng nổi tính trẻ nít nói:



- Chúng ta hãy hô lớn ba tiếng khiến cho phe chính giáo phải giật mình.



Tổ Thiên Thu theo hùa:



- Thật là tuyệt diệu! toàn thể anh em hãy nghe minh chủ mà hô!