Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 177 : Bởi tương tư mặt võ mình gầy
Ngày đăng: 14:14 18/04/20
Bởi tương tư mặt võ mình gầy
Ðiền Bá Quang ngừng lại một chút rồi kể tiếp cuộc đối thoại giữa gã và Bất Giới hòa thượng.
Bất Giới hòa thượng nghe Ðiền Bá Quang trả lời như vậy rất lấy làm lạ liền hỏi lại:
- Tại sao ngươi lại muốn chết?
Ðiền Bá Quang đáp:
- Vãn bối không đề phòng để đại sư kiềm chế thì còn hòng sống làm sao được?
Bất Giới hòa thượng sa sầm nét mặt, nặng lời:
- Ngươi bảo vì không kịp đề phòng cẩn thận nên mới bị ta kiếm chế, tức là nếu ngươi đề phòng chắc là ta không thể kiềm chế ngươi được. Giỏi lắm!
Lão vừa nói vừa giải khai huyệt đạo cho Ðiền Bá Quang.
Ðiền Bá Quang ngồi dậy hỏi:
- Ðại sư có điều gì dạy bảo?
Bất Giới hòa thượng hỏi lại:
- Trong mình ngươi có đeo yêu đao, sao ngươi không chém ta đi? Trời sinh ngươi có chân có cẳng, sao không nhẩy qua cửa sổ trốn đi?
Ðiền Bá Quang đáp:
- Ðiền mỗ đường đường là nam tử hán, là đại trượng phu. Khi nào lại hành động như hạng tiểu nhân vô liêm sỉ?
Bất Giới hòa thượng cười khanh khách hỏi:
- Ngươi không phải là hạng tiểu nhân vô liêm sỉ ư? Thế thì sao ngươi đã hứa lời bái con gái ta làm sư phụ rồi lại chối cãi?
Ðiền Bá Quang rất lấy làm kỳ hỏi lại:
- Con gái của đại sư đấy ư?
Bất Giới hòa thượng nói:
- Ngày ở trên tửu lầu, ngươi đánh cuộc với một tên đệ tử phái Hoa Sơn đã hứa hẹn với gã hễ thua cuộc thì phải bái con gái ta làm sư phụ. Chẳng lẽ câu chuyện này còn giả được ư? Lúc đó ta cũng ngồi uống rượu tại một bàn bên cửa sổ. Các ngươi nói với nhau những gì ta đã nghe rõ hết từ đầu đến đuôi không sót một câu nào.
Ðiền Bá Quang nói:
- Té ra là thế! Vị tiểu ni cô kia là ái nữ của đại hòa thượng ư? Nếu vậy thì thật là kỳ.
Lệnh Hồ Xung nghe Ðiền Bá Quang thuật chuyện đến đây không khỏi phì cười, xen vào:
- Chuyện này quả nhiên quái dị. Những người bán thế xuất gia sinh con rồi mới quy y cửa phật là sự thường. Ðằng này Bất Giới hòa thượng xuất gia rồi mới sanh con là chuyện hiếm có. Thảo nào lão mang pháp hiệu là Bất Giới để tỏ ra lão chẳng kiêng cữ một giới nào trong Phật giáo.
Ðiền Bá Quang chờ cho Lệnh Hồ Xung dứt lời rồi kể nốt câu chuyện.
Ðiền Bá Quang nghe Bất Giới hòa thượng chất vất về câu chuyện bái con gái lão làm sư phụ, liền giải thích:
- Sao đại sư lại lấy câu chuyện nói giỡn trong lúc đánh cuộc làm sự thực? Lệnh Hồ Xung sở dĩ đặt cuộc như vậy là vì y sợ tại hạ trêu trọc vị tiểu ni cô kia. Sau khi thua cuộc, tại hạ không quấy nhiễu nàng nữa là xong việc rồi chứ gì?
Bất Giới hòa thượng nói:
- Cái đó không được! Ngươi đã hứa lời thì phải làm cho đúng. Ngươi chối cãi, không bái con gái ta làm sư phụ không xong.
Ðiền Bá Quang thấy Bất Giới hòa thượng cứ lăng líu về chuyện này hoài, liền tự nhủ:
- Lúc này không chuồn đi thì còn đợi đến bao giờ?
Nghĩ vậy, bất thình lình gã trở gót vọt mình qua cửa sổ chuồn ra ngoài. Gã ỷ mình khinh công tuyệt đỉnh và chắc mẩm lão hòa thượng kia chẳng thể nào đuổi kịp.
Dè đâu gã nghe tiếng động lịch kịch rồi tiếng chân nhộn lên ở phía sau. Bất Giới hòa thượng đã đuổi tới nơi.
Ðiền Bá Quang vừa chạy vừa la:
- Ðại sư! Vừa rồi đại sư đã buông tha tại hạ, bây giờ tại hạ cũng không giết đại sư. Thế là có vay có trả cho hợp lẽ công bằng. Nếu đại sư còn rượt theo là bức bách tại hạ phải vô lễ với đại sư đó.
- Kể ra cũng không phải là cao hứng mà chỉ là cách tán dương tại hạ có con mắt tinh đời, biết người biết của.
Lệnh Hồ Xung bất giác thoáng lộ nụ cười chua chát.
Ðiền Bá Quang nói:
- Những lời của thái sư phụ sai tại hạ nói cho công tử hay đến đây là hết. Tại hạ cũng biết vần đề này thật nan giải, nhất là hiện nay công tử đã làm chưởng môn phái Hằng Sơn thì càng phải giữ gìn. Có điều tại hạ khuyên công tử nên ân cần với tệ sự phụ để y được hài lòng rồi sẽ liệu.
Lệnh Hồ Xung gật đầu.
Trong khi hai người đang nói chuyện, bỗng thấy phía trước có mấy đệ tử phái Tung Sơn đi tới.
Chúng vái chào Lệnh Hồ Xung rồi nói:
- Các phái Thiếu Lâm, Võ Ðương, Côn Luân, Nga Mi, Không Ðộng và Thanh Thành trên từ chưởng môn cùng các vị tiền bối danh vọng dưới đến quần đệ tử nay đã tới tụ hội hết ở núi Tung Sơn để tham dự cuộc tuyển lựa một vị chưởng môn cho Ngũ Nhạc phái. Lệnh Hồ Xung chưởng môn bây giờ cũng tới nữa thật là hay lắm. Mọi người đang chờ đợi chưởng môn ở trên núi.
Mấy tên đệ tử đều lộ vẻ nghênh ngang tự đắc. Giọng nói của chúng cũng tỏ ra chức chưởng môn Ngũ Nhạc phái nhất định sẽ về tay chưởng môn phái Tung Sơn, quyết chẳng để lọt vào tay người khác.
Ðoàn người đi được một lúc bỗng nghe tiếng nước chảy bì bõm như sấm dậy. Hai dòng thác nước tựa hồ đôi ngọc long uốn khúc treo lơ lửng trên ngọn cây. Mọi người men theo bờ thác nước đi lên núi.
Tên đệ tử dẫn đường bỗng cất tiếng hỏi:
- Ðây là ngọn Thắng Quan, Lệnh Hồ chưởng môn! Chưởng môn so cảnh vật nơi đây với cảnh vật núi Hằng Sơn khác nhau thế nào?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Núi Hằng Sơn xinh đẹp kín đáo, còn núi Tung Sơn hùng vĩ oai nghiêm. Mỗi nơi có một vẻ tuyệt mỹ khác nhau.
Gã đệ tử kia lại nói:
- Tung Sơn ở giữa thiên hạ. Hai đời nhà Ðường và nhà Hán đặt vào khu vực quốc đô, nó lại đứng đầu quần sơn trong thiên hạ. Lệnh Hồ chưởng môn hãy ngắm nhìn khí tượng, phong cảnh hùng vĩ này mới biết các vị đế vương ngày trước dựng đô ở chân núi Tung Sơn là phải lắm.
Gã muốn nói Tung Sơn đã đứng đầu quần sơn thì phái Tung Sơn cũng xứng đáng làm lãnh tụ các phái khác.
Lệnh Hồ Xung tủm tỉm cười hỏi:
- Không hiểu sao bọn hào sĩ giang hồ chúng ta có dính líu gì đến vua chúa quan lại mà Tả chưởng môn thường kết gian với bọn quan nha?
Gã đệ tử kia biết Lệnh Hồ Xung hỏi móc liền thẹn đỏ mặt lên, tắc họng không sao nói được nữa. Từ chỗ này đi ngược lên đường núi mỗi lúc một thêm hiểm trở. Tên đệ tử dẫn đường vừa chỉ trỏ vừa nói:
- Ðây là Thanh Cương Phong, Thanh Cương Bình. Ðó là khe Ðại Thiết Lương, Tiểu Thiết Lương. Mé hữu những khe Thiết Lương này toàn mỏm đá kỳ dị còn mé tả là hang sâu muôn trượng, nhìn không thấy đáy.
Một tên đệ tử bê một tảng đá lớn liệng xuống khe núi. Tảng đá đụng vào vách núi đành sầm một tiếng như sấm nổ vang tai. Sau thanh âm nhỏ dần đi rồi im bặt không nghe thấy nữa.
Ðiền Bá Quang cất tiếng hỏi tên đệ tử dẫn đường:
- Này lão huynh! Lão huynh có biết bữa nay ước chừng bao nhiêu người lên núi Tung Sơn không?
Gã đáp:
- Ít ra là hai ngàn người.
Ðiền Bá Quang lại nói:
- Cứ mỗi vị khách lên núi, các bạn lại gieo một khối đá lớn để thị uy thì chẳng bao lâu khe núi Tung Sơn này sẽ bị lấp đầy.
Gã hán tử chỉ hứ một tiếng chứ không nói gì nữa.
Ðoàn người chuyển qua một khúc quanh thì đột nhiên thấy mây mù mịt. Trên đường sơn đạo, mười mấy hán tử đưa tay cầm trường kiếm chắn đường.
Một người cất giọng trầm trầm hỏi:
- Bao giờ Lệnh Hồ Xung tới đây? Các bạn thấy hắn đến thì báo cho bọn đui mù này hay biết nhé.
Lệnh Hồ Xung thấy người lên tiếng hỏi này râu đâm tua tủa, mặt mũi lầm lì, cặp mắt đui mù mà trông gớm khiếp.
Chàng lại nhìn tới những người kia cũng đều đui mắt thì trong lòng không khỏi run lên, lớn tiếng hỏi:
- Lệnh Hồ Xung đã đến đây! Các hạ có điều chi dạy bảo?