Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 179 : Chống Thiên Môn, Ngọc Cơ phản nghịch
Ngày đăng: 14:14 18/04/20
Chống Thiên Môn, Ngọc Cơ phản nghịch
Tả Lãnh Thiền nghe Mạc Ðại tiên sinh hỏi vậy liền nhếch mép cười đáp:
- Giả tỷ là cuộc giao đấu chính đại quang minh lấy một chọi một thì Mạc Ðại tiên sinh chưa chắc gì đã giết được Phí sư đệ của ta. Nhưng lúc đó ngoài Mạc Ðại tiên sinh và lệnh sư đệ Lưu Chính Phong còn có đệ tử phái Hằng Sơn ở Bắc nhạc, phái Hoa Sơn ở tây nhạc cùng trưởng lão Ma giáo Khúc Dương và đức cháu gái của lão vây đánh ở ngoài thành Hành Sơn nên một mình sư đệ địch không nổi mà phải uổng mạng.
Mạc Ðại tiên sinh nghe Thiếu Lâm nói vậy không khỏi giật mình kinh hãi, bụng bảo dạ:
- Những người có mặt ngày hạ sát Phí Bân ở ngoài thành Hành Sơn trừ sư đệ Lưu Chính Phong và hai ông cháu Khúc Dương còn có Lệnh Hồ Xung, đệ tử phái Hoa Sơn và Nghi Lâm, nữ đệ tử phái Hằng Sơn không hiểu ai đã tiết lộ tin tức này ra ngoài. Chắc bọn nhỏ tuổi không biết suy nghĩ sâu sa, đem chuyện này kể với người khác thành ra câu chuyện bị bại lộ. Thế là hai phái Hành Sơn và Tung Sơn đã thành cừu địch. Bữa nay bọn mình tới đây có thể sống yên lành xuống núi được không, khó mà đoán trước. Ta đành lẳng lặng chờ xem, tới đâu hay đó.
Thiên Môn đạo nhân đứng dậy oang oang đáp:
- Phái Thái Sơn kể từ ngày tổ sư Ðông Linh đạo trưởng đứng lên khai sơn lập phái cho đến nay đã hơn trăm năm. Bần đạo tuy võ tài bạc đức, không làm gì vẻ vang cho môn phái được, nhưng bất luận trường hợp nào cũng không để cơ nghiệp hơn trăm năm phải tiêu tan vì tay bần đạo. Việc hợp nhất năm phái, bần đạo trăm ngàn lần không thể tuân theo được.
Bất thình lình một đạo nhân tóc bạc phơ, mình mặc áo bào xanh ở trong phái Thái Sơn đứng phắt dậy lên tiếng:
- Thiên Môn sư điệt nói thế là sai. Phái Thái Sơn từ trên xuống dưới ngoài bốn trăm đệ tử chẳng thể vì ý kiến riêng của một mình sư điệt mà bỏ điều lợi lớn là hợp nhất năm phái để gây thành đại nghiệp cho toàn thể năm phái. Ta tưởng sư điệt nên thuận theo số đông là hơn.
Ðạo nhân râu tóc đã bạc, khuôn mặt xương xẩu nhưng tiếng nói làm chấn động màng tai đủ biết khí lực lão cực kỳ xung mãn.
Có người nhận biết lão thì thầm bảo nhau:
- Ðây là Ngọc Cơ Tử, sư thúc của Thiên Môn đạo nhân.
Thiên Môn đạo nhân sắc mặt đã hồng hào, sau khi nghe lời bài xích của Ngọc Cơ Tử, mặt đạo nhân càng đỏ hơn. Ðạo nhân lớn tiếng hỏi lại:
- Sư thúc nói vậy là có ý gì? Kể từ ngày tiểu điệt lên chấp chưởng môn công việc phái Thái Sơn cho đến nay, đã làm việc gì mà không nghĩ tới thanh danh của bổn phái chưa? Tiểu điệt phản đối việc hợp nhất năm phái là muốn giữ phái Thái Sơn ta được tồn tại mãi mãi, không bị xóa tên trong võ lâm mà bảo vì lòng riêng được ư? Sao sư thúc lại nói vậy?
Ngọc Cơ Tử cười khanh khách đáp:
- Ngũ nhạc kiếm phái kiếm phái ta mà hợp làm một thì oai danh càng lớn, sức mạnh càng nhiều. Những đệ tử dưới trướng Ngũ nhạc kiếm phái người nào cũng mở mày mở mặt được ở trong một môn phái lớn và hùng mạnh chẳng hơn là ở một môn phái nhỏ bé để chịu sự uy hiếp của cường lực bên ngoài ư? Sư điệt làm chưởng môn nhân một phái còn chưa xong...
Thiên Môn đạo nhân tức giận lên tiếng ngắt lời:
- Tiểu điệt làm chưởng môn được hay không là một chuyện không thành vấn đề, nhưng riêng phái Thái Sơn bất luận trường hợp nào cũng không thể để nó bị người ta thôn tính khi còn ở trong tay tiểu điệt.
Thiên Môn đạo nhân nói câu này bằng một giọng rất cương quyết khiến cho Lệnh Hồ Xung phải khen thầm.
Ngọc Cơ Tử cười khẩy nói:
- Ngươi chỉ giảo hoạt lỡ miệng. Tuy bề ngoài nói là không tham danh hám lợi mà trong lòng chẳng muốn buông cái danh vị chưởng môn nhân.
Thiên Môn đạo nhân tức giận đến cùng cực, không thể dằn lòng được nữa, lớn tiếng hỏi:
- Sư thúc có ý riêng tây mưu sự với người ngoài mà bảo tiểu điệt có tâm địa như vậy ư?
Thiên Môn đạo nhân đạo nhân dứt lời liền rút trong mình ra một thanh kiếm đen sì giơ lên nói tiếp:
- Từ nay trở đi tiểu điệt không làm chưởng môn phái Thái Sơn nữa cũng không sao. Sư thúc muốn làm thì cứ việc mà làm không nên khoác tiếng xấu cho tiểu điệt. Thanh đoản kiếm này tuy không có gì làm cho mọi người phải khiếp sợ, nhưng nó là di vật của sư tổ Ðông Linh đạo nhân, người đã sáng lập ra Thái Sơn kiếm phái. Thanh đoản kiếm này lưu truyền từ đời nọ qua đời kia đã hơn trăm năm và trở thành tín vật của chưởng môn trong bản phái.
Quần hùng thấy hai vị sư thúc, sư điệt phái Thái Sơn tranh luận đến trình độ gay go như vậy đều lắng tai nghe, nhưng không một ai lên tiếng.
Ngọc Cơ Tử thấy Thiên Môn đạo nhân rút thanh đoản kiếm, tín vật của chưởng môn phái Thái Sơn ra thì trên môi thoáng lộ một nụ cười nham hiểm. Lão lùi lại một bước nói:
- Ðối với ta mà ngươi nói như vậy thì quả là một tay đáo để.
Thiên Môn đạo nhân hung hăng đáp:
- Ðáo để hay không đáo để thì đã sao?
Ngọc Cơ Tử cười mát nói:
- Ngươi đã khẳng khái không làm chưởng môn nữa thì trao đoản kiếm lại cho ta!
Lão vừa nói vừa tiến lại vươn tay ta chụp lấy thanh kiếm sắt ở trong tay Thiên Môn đạo nhân nhanh như chớp.
Hán tử giật mình, toan buông tay nhưng không kịp. Thiên Môn đạo nhân đã quay đầu lại đối diện với hắn. Máu trong miệng lão phun vào đầu óc hắn đỏ lòm.
Hán tử chưa kịp phản ứng thì hai tay đạo nhân đã nắm lấy cổ đối phương.
Bỗng nghe đánh "cắc" một tiếng, xương cổ hán tử đã bị Thiên Môn đạo nhân bẻ gãy rồi. Thiên Môn đạo nhân hất tay ra một cái.
Hán tử bị quăng ra xa mấy trượng, té huỵch xuống đất. Hắn dẫy dụa mấy cái rồi nằm im.
Thiên Môn đạo nhân người đã to lớn, lúc này mặt mũi lại nhuộm đầy máu tươi trông mà phát khiếp.
Chỉ một chớp mắt, Thiên Môn đạo nhân bỗng thét lên một tiếng. Người lão lảo đảo té lăn xuống đất.
Bọn đệ tử chạy lại thì lão đã tắt thở chết rồi.
Nguyên Thiên Môn đạo nhân bị hán tử làm nhục trước mặt đông người. Lão là chưởng môn một phái không sao kìm hãm được mối căm tức trong lòng liền liều mạng vận động chân lực làm chấn đoạn các kinh mạch để tự giải khai huyện đạo. Tiếp theo lão thu hết toàn lực cuối cùng cố sức phản công giết chết kẻ thù. Song chính lão đã bị đứt hết kinh mạch cũng chẳng thể nào sống được. Ðây là lão dở thủ đoạn "lưỡng bại câu thương".
Bọn đệ tử Thiên Môn đạo nhân phẫn nộ đến cực điểm, la gọi:
- Sư phụ! Sư phụ!
Bọn chúng cúi xuống ôm Thiên Môn đạo nhân lên thấy lão chết rồi đều khóc rống một hồi.
Trong đám quần hùng bỗng có người lớn tiếng:
- Tả chưởng môn! Chưởng môn đã mời cả những nhân vật như Ðông Hải Song Ác đến để đối phó với Thiên Môn đạo trưởng thì thật là quá tệ.
Quần hùng đưa mắt nhìn về phía người vừa phát ra thanh âm thì thấy một lão già ốm o, song có người nhận ra lão là người bán mì tên gọi là Hà Tam Thất.
Hán tử áo xô bị Thiên Môn đạo nhân đánh chết không ai hiểu lai lịch thế nào. Bây giờ nghe Hà Tam Thất nói vậy mới biết hắn là một người trong Ðông Hải Song Ác. Còn Ðông Hải Song Ác lai lịch ra sao cũng ít người biết tới.
Tả Lãnh Thiền nghe Hà Tam Thất nói vậy nhìn ra quãng không đáp bằng một giọng hàm hồ:
- Chuyện đời thật đáng tức cười! Huynh đài đây bữa nay tại hạ mới gặp lần đầu mà bảo là tại hạ sai y hành động thì thật là lời tố cáo bá vơ.
Hà Tam Thất liền nói:
- Giữa Tả chưởng môn và Ðông Hải Song Ác có lẽ chưa quen biết nhau lâu thật, nhưng chắc chưởng môn đã có mối giao tình rất mật thiết với sư phụ của họ là Bạch Bản Sát Tinh.
Hà Tam Thất vừa thốt ra bốn chữ Bạch Bản Sát Tinh khiến cho toàn trường nhốn nháo cả lên.
Lệnh Hồ Xung chợt nhớ tới những kỷ niệm cách đây đã lâu năm, Nguyên Nhạc phu nhân đã có lần đề cập đến cái tên Bạch Bản Sát Tinh. Chàng còn nhớ hồi đó Nhạc Linh San mới sáu bảy tuổi. Nàng hay khóc nhè suốt ngày. Nhạc phu nhân liền hăm dọa: "Con muốn tốt thì nín ngay. Nếu còn khóc mãi Bạch Bản Sát Tinh sẽ đến bắt đem đi đấy".
Khi đó chàng hỏi lại bà: "Bạch Bản Sát Tinh là người thế nào?" thì Nhạc phu nhân đáp: "Bạch Bản Sát Tinh là một tên ác ma, chuyên bắt trẻ con hay khóc để ăn thịt. Mặt hắn không có mũi, phẳng lì như một tấm ván".
Nhạc Linh San hễ nghe nói đến Bạch Bản Sát Tinh là khiếp sợ không dám khóc quấy nữa.
Lệnh Hồ Xung nhớ tới chuyện xưa, bất giác đưa mắt nhìn Nhạc Linh San thì thấy nàng bâng khuâng, phóng mục quang nhìn ra phương trời xa thẳm, tựa hồ lòng nàng đang có tâm sự suy nghĩ.
Nét mặt hơi lộ vẻ buồn rầu, hiển nhiên nàng không để ý tới cái tên Bạch Bản Sát Tinh, dường như nàng quên luôn cả câu chuyện hồi nàng còn nhỏ tuổi, Nhạc phu nhân thường đem cái tên ngoáo ộp Bạch Bản Sát Tinh để hăm dọa nàng.
Lệnh Hồ Xung thấy tình trạng Nhạc Linh San như vậy không khỏi nghĩ thầm trong bụng:
- Tiểu sư muội ta vừa huề duyên cùng Lâm sư đệ. Gã vốn là người mà nàng rất yêu quý, không hiểu tại sao nay nàng lại lộ vẻ trầm tư mặc tưởng và dường như có ý buồn rầu. Chắc hẳn hai vợ chồng nàng lại xẩy chuyện gì vừa gây lộn với nhau.
Chàng lại đưa mắt ngó qua Lâm Bình Chi. Lúc này gã cũng đứng bên Nhạc Linh San nhưng mặt gã lộ vẻ khác thường tựa như cười mà không phải cười, giống như giận mà không phải giận.
Lệnh Hồ Xung càng ngạc nhiên hơn, tự hỏi:
- Nét mặt gã bữa nay sao lại kỳ vậy? Dường như ta đã thấy nét mặt gã giống bữa nay một vài lần mà không nhớ ra là ở đâu?
Lệnh Hồ Xung còn đang ngẫm nghĩ, bỗng nghe thanh âm Tả Lãnh Thiền lại cất lên:
- Ngọc Cơ huynh! Bữa nay tiểu đệ xin có lời chúc mừng đạo huynh lên tiếp nhiệm chức chưởng môn phái Thái Sơn. Sau nữa tiểu đệ muốn hỏi một lời đạo huynh có cao kiến gì về việc hợp nhất Ngũ nhạc kiếm phái?
Quần hùng thấy Tả Lãnh Thiền hỏi lảng sang chuyện khác, chứ không đáp lời Hà Tam Thất nên cũng không hiểu hắn có quen biết Bạch Bản Sát Tinh hay không?