Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 184 : Nhạc Linh San đả bại cao thủ Thái Sơn và Hành sơn
Ngày đăng: 14:14 18/04/20
Nhạc Linh San đả bại cao thủ Thái Sơn và Hành sơn
Trên một ngàn hán tử đồng thanh lớn tiếng la:
- Ra mà đấu đi! Ai bản lãnh cao cường chỉ đấu một hiệp là biết ngay.
Ngọc Khánh Tử tay cầm trường kiếm vung lên không ngớt, nhưng không dám tiến ra.
Nguyên lão là sư huynh nhưng ngày thường ham mê tửu sắc, về võ công cũng như về kiếm pháp lão đều thua kém Ngọc Âm Tử rất nhiều.
Từ nay Ngũ nhạc kiếm phái hợp nhất nhưng người trong năm phái dĩ nhiên vẫn chia ra ở năm trái núi và mỗi trái núi và tất có một người đứng đầu.
Ngọc Khánh Tử và Ngọc Âm Tử đều tự biết mình bản lãnh không bằng Tả Lãnh Thiền chẳng hy vọng gì đến chưởng môn Ngũ nhạc phái nhưng rất muốn lúc trở về bản sơn được làm người đứng đầu ở núi Thái Sơn.
Lúc này hai anh em lão bị quần hùng thúc đẩy tất phải đi đến chỗ so gươm. Sự thực Ngọc Khánh Tử không dám mạo hiểm động thủ, nhưng trước mặt anh hùng thiên hạ mà phải khuất phục với Ngọc Âm Tử thì lão chẳng can tâm nên trong lúc nhất thời, lão ở vào tình thế dùng giằng bất quyết.
Bỗng trong đám quần hùng có thanh âm the thé cất lên:
- Tại hạ xem chừng cả hai lão chưa hay sờ được đến chỗ tinh túy về võ công của phái Thái Sơn mà lão chỉ có bộ mặt dầy tranh chấp gây lộn với nhau thì làm mất thì giờ quý báu của anh hùng thiên hạ mà thôi.
Mọi người nhìn về phía phát ra thanh âm xem ai nói câu đó thì thấy một chàng thanh niên cao lớn, phong tư tuấn mỹ, tướng mạo hiên ngang. Có điều nước da xanh lợt. Khóe miệng chàng khẽ lộ một nụ cười chế diễu.
Gã chính là Lâm Bình Chi ở phái Hoa Sơn.
Có người biết tên gã la lên:
- Ðây là chú rể mới của Nhạc tiên sinh ở phái Hoa Sơn.
Lệnh Hồ Xung run lên nghĩ thầm trong bụng:
- Trước nay Lâm sư đệ là người rất thận trọng, ít lời. Không ngờ mới xa cách ít ngày đã trở nên ngao nghêu coi người bằng nửa con mắt, dám buông lời mạt sát hai vị đạo nhân trước mặt anh hùng thiên hạ.
Vừa rồi hai lão đạo Ngọc Khánh Tử và Ngọc Âm Tử đã phụ họa với Ngọc Cơ Tử làm kẻ gian đồ, bức tử Thiên Môn đạo nhân, chưởng môn phái Thái Sơn, để tấu công Tả Lãnh Thiền.
Lệnh Hồ Xung trong lòng cực kỳ bất mãn với hai lão đạo này nên nghe Lâm Bình Chi nhục mạ họ chàng rất lấy làm khoan khoái.
Ngọc Âm Tử hỏi lại:
- Ta không mò được đến chỗ tinh túy về võ công của phái Thái Sơn, dễ thường các hạ đã mò tới rồi chăng? Nếu vậy mời các hạ ra đây thi triển mấy chiêu thức về võ công của phái Thái Sơn để anh hùng thiên hạ được mở rộng tầm mắt.
Lão đặc biệt nhấn mạnh ba chữ phái Thái Sơn bằng thanh âm cực kỳ ngụ ý mạt sát: "Ngươi là đệ tử phái Hoa Sơn thì bản lãnh có cao cường cũng chỉ biết võ công phái Hoa Sơn, quyết không luyện được võ công phái Thái Sơn nhà ta thì đừng có hỗn."
Không ngờ Lâm Bình Chi cười lạt đáp:
- Võ công phái Thái Sơn đã tinh thâm vô cùng lại mênh mông bát ngát thì những hạng người nhận giặc làm cha, tàn hại đồng môn lĩnh hội làm sao được?...
Gã chưa dứt lời thì Nhạc Bất Quần đã quát lên:
- Bình nhi! Ngọc Âm Tử đạo trưởng là bậc tiền bối. Ngươi không được vô lễ.
Lâm Bình Chi đáp:
Bỗng thấy một lão già gầy khẳng gầy kheo từ từ bước ra nói:
- Nhạc tiên sinh tinh thâm kiếm pháp của Ngũ nhạc kiếm phái là một việc ít có trong võ lâm. Lão phụ chỉ để tâm nghiên cứu về kiếm pháp của bản phái mà cũng còn nhiều chỗ chưa hiểu rõ. Vậy bữa nay mong Nhạc tiên sinh chỉ giáo cho.
Lão này tay trái cầm cây hồ cầm dát ngọc bóng loáng, tay mặt từ từ rút một thanh kiếm ngắn và nhỏ ở trong cầy đàn ra. Lão chính là Mạc Ðại tiên sinh, chưởng môn phái Hành Sơn. Mạc Ðại tiên sinh tuy vẻ mặt hiền hòa nhưng oai danh lừng lẫy trên chốn giang hồ.
Quần hùng vừa nghe Tả Lãnh Thiền nói Ðại tung dương thủ Phí Bân, một tay hảo thủ phái Tung Sơn đã chết về lưỡi kiếm của Mạc Ðại tiên sinh.
Bây giờ Mạc Ðại tiên sinh khiêu chiến tự hỏi:
- Nhạc Linh San đã dùng Thái Sơn kiếm pháp để đả thương hai cao thủ phái Thái Sơn, chẳng lẽ nàng lại có thể dùng Hành Sơn kiếm pháp để đối địch với Mạc Ðại tiên sinh?
Nhạc Linh San khom lưng đáp:
- Xin Mạc sư bá nhẹ lời cho! Ðiệt nữ có học lỏm được mấy chiêu về Hành Sơn kiếm pháp. Nay mong Mạc sư bá chỉ điểm thêm.
Mạc Ðại tiên sinh vừa nói câu: "Bữa nay mong Nhạc tiên sinh chỉ giáo cho" là lão có ý muốn khiêu chiến với Nhạc Bất Quần, không ngờ Nhạc Linh San lại hứng lấy. Nàng còn nói rõ là dùng kiếm pháp phái Hành Sơn để tỷ đấu.
Mạc Ðại tiên sinh liền mỉm cười đáp:
- Hay lắm! Hay lắm!
Nhạc Linh San nói:
- Nếu điệt nữ không địch nổi sư bá thì rồi phụ gia sẽ xuống trường.
Mạc Ðại tiên sinh lẩm bẩm:
- Ðịch nổi hẳn chứ! Ðịch nổi hẳn chứ!
Lão từ từ đưa thanh đoản kiếm ra lần đầu tiên vung lên không đánh vù một cái.
Tiếp theo lại hai tiếng veo véo rít lên.
Nhạc Linh San vung kiếm đón đỡ.
Thanh đoản kiếm của Mạc Ðại tiên sinh thật là xuất quỷ nhập thần. Chợt ở đằng trước, chợt quay sau lưng Nhạc Linh San.
Nhạc Linh San vội xoay mình lại thì bên tai lại nghe tiếng veo véo rít lên. Một mớ tóc bay qua trước mặt nàng. Mái tóc rớt xuống đã bị thanh kiếm của Mạc Ðại tiên sinh hớt đứt một mảng.
Trong lòng nóng nảy, nàng xoay chuyển ý nghĩ rất mau:
- Ðây là Mạc sư bá đã cố ý lưu tình nếu không thì nhát kiếm này sư bá đã giết chết mình rồi. Sư bá đã không có ý giết ta, vậy ta cứ vững tâm mà tấn công.
Rồi nàng chẳng cần để ý đến trường kiếm của đối phương. Kiếm phong rít lên hai tiếng veo véo nhằm đâm vào bụng dưới và trên đầu Mạc Ðại tiên sinh.
Mạc Ðại tiên sinh cũng hơi kinh hãi nghĩ thầm:
- Hai chiêu "Toàn Minh Phù Dù" và "Hạc Tường Tử Cái" này...