Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 200 : Trong rừng sâu, cầm sắt hài hòa

Ngày đăng: 14:15 18/04/20


Trong rừng sâu, cầm sắt hài hòa



Nhạc Linh San ngừng tiếng khóc đáp:



- Ta... không giúp bên nào. Ta... là người đau khổ nhất đời. Sáng mai ta xuống tóc đi tu. Gia gia cũng thôi mà trượng phu cũng thôi, từ đây không nhìn mặt ai nữa.



Lâm Bình Chi nói:



- Ngươi đến núi Hằng Sơn mà tu là đúng chỗ đó.



Nhạc Linh San tức giận hỏi:



- Lâm Bình Chi! Ngày trước ngươi đến bước đường cùng nếu không có gia gia cứu cho thì đã chết về tay Mộc Cao Phong rồi làm gì còn sống đến ngày nay? Dù gia gia ta có lỗi lầm với ngươi nhưng ta thủy chung đối với ngươi chẳng có điều gì đáng chê trách. Ngươi nói thế là nghĩa gì?



Lâm Bình Chi đáp:



- Còn nghĩa lý gì nữa? Ta phải tỏ rõ tấm lòng với Tả chưởng môn.



Thanh âm gã cực kỳ hung dữ.



Ðột nhiên Nhạc Linh San rú lên một tiếng cực kỳ thê thảm:



- Úi chao!



Hiển nhiên nàng bị người gia hại.



Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh cùng đồng thanh rên:



- Hỏng mất rồi!



Hai người từ trong bụi kê nhảy ra.



Lệnh Hồ Xung thét lớn:



- Lâm Bình Chi! Không được gia hại tiểu sư muội!



Chàng đã cải trang lại giữa lúc đêm tối nên Lao Ðức Nặc không nhận ra nhưng hắn nghe thanh âm chàng quát tháo biết ngay rồi chẳng còn hồn vía nào nữa. Hiện giờ hắn sợ nhất hai người là Nhạc Bất Quần và Lệnh Hồ Xung. Hắn liền nắm lấy cánh tay trái Lâm Bình Chi nhảy phốc lên lưng con ngựa của một tên đệ tử phái Thanh Thành thúc vào bụng ngựa cho nó chạy vọt đi như bay.



Lệnh Hồ Xung mải lo đến chuyện yên nguy của Nhạc Linh San không rảnh để mà rượt theo kẻ địch. Chàng thấy Nhạc Linh San ngã quay ra chỗ ngồi của phu xe ruổi ngựa. Trước ngực còn thanh trường kiếm cắm vào.



Chàng để tay lên mũi thì thấy nàng chỉ còn thoi thóp thở.



Lệnh Hồ Xung gọi ầm lên:



- Tiểu sư muội! Tiểu sư muội!



Nhạc Linh San đáp:



- Ðại... đại sư ca đấy ư?



Lệnh Hồ Xung cả mừng đáp:



- Phải rồi... Tiểu huynh đây mà.



Chàng đặt tay vào chuôi kiếm toan rút ra.



Doanh Doanh vội đưa tay ra cản lại nói:



- Không rút kiếm ra được đâu!



Lệnh Hồ Xung thấy lưỡi kiếm ngập sâu vào đến nửa thước. Ðúng là vết thương trí mạng. Nếu rút kiếm ra Nhạc Linh San phải chết ngay lập tức. Chàng thấy không còn cách nào cứu được thì trong lòng rất đau đớn không nhịn được phải khóc òa lên.



Chàng vừa khóc vừa gọi:



- Tiểu... Tiểu sư muội!



Nhạc Linh San nói:



- Ðại sư ca! Ðại sư ca ở bên mình tiểu muội.. lúc này thật là hay quá. Bình đệ... Bình đệ đi rồi ư?



Lệnh Hồ Xung nghiến răng vừa khóc vừa an ủi:



- Tiểu sư muội hãy yên tâm. Tiểu huynh nhất định phải giết gã để báo thù cho sư muội.



Nhạc Linh San cố gắng nói ngay:



- Ðừng đừng! Mắt gã đui mù chẳng nhìn thấy gì... đại sư ca mà giết gã... gã không chống chọi được. Tiểu muội... Tiểu muội đến chỗ má má.



Lệnh Hồ Xung nói:



- Ðược rồi! Tiểu huynh đưa sư muội đến gặp sư nương.



Doanh Doanh nghe tiếng Nhạc Linh San mỗi lúc một yếu ớt sắp chết đến nơi thì cầm lòng không đậu bất giác hai hàng lệ nhỏ.
Lệnh Hồ Xung liền từ từ đứng dậy thủng thẳng bước tới. Chàng thấy ống tiêu trong tay Doanh Doanh là một dóng trúc mới tinh. Chàng biết nàng vừa dùng kiếm chặt trúc và khoét lỗ cho thành âm điệu để làm ống tiêu.



Lệnh Hồ Xung lẳng lặng đứng nghe một lúc rồi vào động lấy cây đàn cầm ra ngoài cửa ngồi xếp bằng mà gảy. Tiếng đàn tiếng sáo hòa nhịp với nhau khiến người nghe tưởng chừng tâm hồn bay bổng lên chín từng mây.



Lệnh Hồ Xung dần dần quên hết tạp niệm thần trí đi vào cõi mộng say sưa.



Chàng còn rõ thâm ý của Doanh Doanh. Mấy bữa nay nàng đem hết tâm lực dạy chàng gẩy đàn là để chàng khuây khỏa nỗi u buồn nên chàng càng thêm bề cảm kích.



Bỗng Doanh Doanh ngừng tiếng sáo quay vào nhìn Lệnh Hồ Xung nói:



- Khúc "Thanh tâm phổ thiện trú" này Xung lang đã thuộc lòng vậy bắt đầu từ bữa nay chúng ta luyện qua khúc Tiếu Ngạo giang hồ nên chăng?



Lệnh Hồ Xung ngần ngừ hỏi lại:



- Tiếu Ngạo giang hồ là một khúc nhạc đặc biệt chẳng biết tiểu huynh có luyện được chăng? Không hiểu phải mất bao lâu mới có thể theo được Doanh muội?



Doanh Doanh mỉm cười đáp:



- Khúc này quả thực sâu xa mầu nhiệm chính tiểu muội cũng còn nhiều chỗ chưa hiểu rõ. Song có một điểm khó giải thích là nếu hai người cùng đồng tấu thì cùng nảy ra những tiếng lạ rất bổ ích cho nhau hơn là tự dò dẫm luyện lấy.



Lệnh Hồ Xung vỗ tay nói:



- Phải rồi! Ngày trước tiểu huynh đã được nghe Lưu sư thúc phái Hành Sơn và trưởng lão ở Triêu Dương thần giáo hợp tấu khúc Tiếu Ngạo giang hồ một vị gảy đàn một vị thổi tiêu thật là tuyệt diệu. Theo lời Lưu sư thúc thì khúc này đã do hai vị cầm tiêu hợp tấu mà soạn ra.



Doanh Doanh nói:



- Vậy Xung lang gảy đàn tiểu muội thổi tiêu chúng ta từ từ luyện từng chi tiết một.



Lệnh Hồ Xung tủm tỉm cười nói:



- Ðáng tiếc là Doanh Doanh thổi tiêu chứ không gảy đàn "sắt".



Kể ra cầm sắt hợp tấu mới là đúng điệu "Cầm sắt hài hòa".



Doanh Doanh đỏ mặt lên ra chiều bẽn lẽn nói:



- Ít lâu nay tiểu muội không nghe thấy Xung lang nói chuyện dài dây, tưởng là đã thay đổi tính nết ngờ đâu bây giờ lại thốt lời đùa cợt thì ra vẫn chứng nào tật đấy.



Nàng nói mấy câu này bằng một giọng vừa nghiêm trang vừa có vẻ giận dữ.



Lệnh Hồ Xung nhăn mặt lẩm bẩm:



- Doanh Doanh bản tính nghiêm trang tuy đây là chốn thâm sơn cùng cốc chỉ mình ta với nàng kề cận nhau mà nàng cũng không cho ta ăn nói vượt ra ngoài vòng lễ độ. Nếu ta còn đưa thêm mấy câu bỡn cợt thì nàng sẽ giận ta cả ngày không nói câu nào nữa.



Chàng xích lại gần để coi Doanh Doanh chỉ dẫn cách cầm tiêu hợp tấu rồi bắt đầu gẩn đàn để nàng thổi sáo.



Cầm sắt là những nhạc khí rất khó học. Nhưng một là Lệnh Hồ Xung bản tính thông minh hai là chàng được lương sư chỉ dẫn ba là ngày trước ở trong ngõ Lục Trúc thành Lạc Dương chàng đã bắt đầu học gẩy đàn, rồi từ đó nhân khi nhàn rỗi chàng lại rèn luyện. Chàng cố công dùi mài lâu ngày nên đã tiến bộ được ít nhiều bây giờ chàng luyện thêm thành ra công việc học tập đối với chàng cũng chẳng có gì khó khăn lắm.



Sau mười mấy ngày hai người tiếp tục kề cận cầm tiêu hợp tấu. Chốn hang thẳm tùng xanh trúc biếc này đối với hai người lại thành nơi phước địa trên thế gian, khiến cho những bóng gươm đao cùng thảm kịch máu chảy thây phơi dần dần đi vào chỗ lãng quên.



Hai người đều cảm thấy nếu được ở cùng nhau trong hang núi này cho đến thuở bạc đầu, không bị lôi cuốn vào vòng cừu thù chém giết trên chốn giang hồ mà an hưởng cuộc đời thanh nhành thì còn gì vui thú cho bằng?



Nhưng việc đời có bao giờ chiều theo ý muốn của con người.



Một hôm trời mới xế chiều Lệnh Hồ Xung cùng Doanh Doanh cầm tiêu hợp tấu chừng được nửa giờ bỗng chàng cảm thấy trong lòng xao xuyến không sao trấn tĩnh lại được nên tấu nhạc sai lầm mấy chỗ. Tinh thần đã hoang mang thì chỉ pháp không khỏi rối loạn là lẽ thường.



Doanh Doanh liền bảo chàng:



- Xem chừng Xung lang đã mỏi mệt tinh thần vậy hãy nghỉ một lúc rồi sẽ tính.



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Không phải là mệt song chẳng hiểu sao tiểu huynh cảm thấy nôn nao trong dạ. Tiểu huynh đi hái đào về ăn để đến tối hãy luyện.



Doanh Doanh gật đầu nói:



- Phải đấy nhưng Xung lang đừng đi xa quá.



Lệnh Hồ Xung đã biết ở mé Ðông Nam hang núi này có nhiều đào. Chàng liền lách cây cỏ mà đi chừng tám chín dặm thì tới một cây đào. Chàng nhẹ nhàng nhẩy lên hai tay trẩy được hai trái. Lần thứ hai chàng nhảy lên hái được bốn trái.



Lệnh Hồ Xung thấy trái đào chín lúc lỉu, dưới gốc cây cũng rơi đầy liền bụng bảo dạ:



- Nếu hôm nay mình không hái nhiều thì chỉ vài bữa nữa là rụng hết, nát như dưới mặt đất.



Chàng liền hái luôn một hồi đến hơn trăm trái. Ðồng thời nhủ thầm trong bụng:



- Ta cùng Doanh Doanh ăn đào rồi đem hạt trồng ở quanh sơn động chỉ trong vài năm cây lớn nở hoa càng tăng thêm vẻ mỹ quan.



Ðột nhiên chàng nhớ tới Ðào Cốc lục tiên bất giác miệng lẩm bẩm:



- Hang núi này bốn mặt toàn đào há chẳng thành đào cốc. Ta cùng Doanh Doanh sẽ biến thành Ðào Cốc nhị tiên. Ngày sau ta cùng nàng sinh đứa con có thể gọi là Tiểu Ðào Cốc lục tiên.