Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 208 : Linh Quy Các, hào kiệt thụ hình

Ngày đăng: 14:15 18/04/20


Linh Quy Các, hào kiệt thụ hình



Lệnh Hồ Xung nhìn bóng dưới nước thì người kia ngồi ở phía sau chàng cách xa không đầy hai thước. Giả tỷ người kia vươn tay ra là có thể điểm vào tử huyệt làm cho chàng phải uổng mạng nhưng chàng sợ quá ngồi ngây ra không biết vọt về phía nào để tránh.



Người đó lần đến sau lưng chàng không một tiếng động nên chàng chẳng hay biết gì, đủ tỏ võ công họ cao thâm đến trình độ khôn lường.



Một ý niệm cổ quái khiến chàng la thầm:



- Quỷ!



Nghĩ tới ma quỷ chàng lại càng bở vía ngồi trơ ra một lúc. Chàng lại nhìn xuống nước.



Nước chảy rung rinh, bóng trăng lộn ngược lờ mờ không nhìn rõ nhưng cũng nhận ra được hai bóng người giống hệt nhau. Hai người đều là đàn bà mặc áo rộng thùng thình, đầu tóc chải mượt quấn lại thành một búi chẳng khác gì nhau, nghĩa là giống hệt người chàng đã hóa trang.



Lệnh Hồ Xung càng nhìn càng khiếp vía, trống ngực đánh hơn trống làng, tưởng chừng trái tim muốn nhảy ra ngoài cửa miệng.



Bất thình lình một luồng dũng khí không biết từ đâu kéo tới khiến chàng quay phắt lại, mặt chàng đối diện với mặt "quỷ" kia.



Lệnh Hồ Xung nhìn rõ đối phương rồi, bất giác chàng hít một hơi khí lạnh. Mắt chàng nhìn rõ đối phương là một người đàn bà đứng tuổi, phảng phất giống như mụ bộc phụ vừa câm vừa điếc ở trên chùa Huyền Không.



Chàng tự hỏi:



- Mụ đến sau lưng mình từ lúc nào? Bằng cách gì? Sao mình lại không hay biết chi hết? Thế này thì thật là kỳ.



Bây giờ chàng đã bớt phần sợ hãi nhưng lại tăng thêm phần kinh dị.



Bất giác chàng buột miệng lên tiếng:



- Á bà bà! Bà bà đấy ư? Bà bà làm cho bản nhân phải một phen bở vía.



Thanh âm chàng run run đủ tỏ ngoài mặt tuy chàng ra vẻ bạo dạn mà trong lòng chưa hết kinh hãi.



Chàng nhận thấy bà bà cài búi tóc bằng một cành kinh thoa, mình mặc áo vải xám lợt giống hệt màu áo của chàng.



Lệnh Hồ Xung lại nói tiếp:



- Bà bà miễn trách cho! Trí nhớ của Doanh Doanh thật là tuyệt diệu. Nàng nhớ được bà mặc áo màu này liền hóa trang cho tại hạ giống hệt. bây giờ tại hạ cùng bà bà coi chẳng khác gì chị em sinh đôi.



Chàng thấy nét mặt Á bà bà vẫn trơ như gỗ không ra chiều giận dữ cũng chẳng tỏ vẻ vui mừng, chẳng hiểu trong lòng mụ nghĩ gì.



Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:



- Mụ này thật là cổ quái! Ta hóa trang làm mụ bị mụ nhìn thấy rồi, bây giờ mụ lại tới đây thì ta phải bỏ đi không nên chần chờ ở lại nữa.



Chàng nghĩ vậy liền đứng lên nhìn Á bà bà xá một xá rồi nói:



- Ðêm đã khuya rồi, tại hạ xin cáo biệt!



Ðoạn chàng trở gót nhằm đường cũ ra đi.



Lệnh Hồ Xung mới đi được bảy tám bước đột nhiên chàng thấy một người đứng chắn đường.



Người này chính là Á bà bà nhưng không hiểu thân pháp mụ xuất quỷ nhập thần thế nào mà không một tiếng động, không thấy bóng hình mụ đã tới được trước mặt chàng.



Ðông Phương Bất Bại lúc đối địch chuyển động thân hình nhanh như chớp nhoáng nhưng vẫn còn nhìn rõ bóng người. Mụ này đột nhiên đứng sững trước mặt tựa hồ ở dưới đất chui lên mới thật là kỳ.



Lệnh Hồ Xung trong lòng xiết bao kinh hãi! Chàng biết đêm nay đúng là đã gặp phải cao nhân, bất giác chàng than thầm:



- Mình hóa trang làm người nào chẳng được mà lại hóa trang làm mụ này, chắc mụ tức giận lắm rồi đây.



Chàng liền xá dài nói:



- Bà bà! Tại hạ có điều mạo phạm, đã cải trang làm bà bà vậy bà bà hãy về đi! Tại hạ sẽ đến chùa Huyền Không tạ tội.



Á bà bà vẫn mặt lạnh như tiền chẳng có vẻ chi nóng giận.



Lệnh Hồ Xung lại nói:



- À phải rồi! Tại hạ có nói gì bà bà cũng chẳng nghe tiếng.



Chàng liền cúi xuống, lấy ngón tay viết ra mặt đất mấy chữ:



- Xin lỗi bà bà từ nay trở đi tại hạ không dám thế nữa.



Ðoạn chàng đứng ngây người lại thì thấy bà bà vẫn ngơ ngáo đứng đó. Mụ chẳng buồn nhìn đến những chữ chàng vừa viết.



Lệnh Hồ Xung trỏ tay xuống đất lớn tiếng:




Á bà bà cởi tấm khăn bịt mặt Lệnh Hồ Xung ra. Những huyệt đạo trên cổ chàng chưa khai thông nên không thể cúi xuống nhìn tấm khăn vải vàng được. Chàng chỉ ngó thấy một chữ "nương" ở cúi cùng.



Bất giác chàng la thầm:



- Hỏng bét. mụ viết chữ "nương" tất nhiên cho mình là một người đàn bà. Chẳng thà mụ bảo mình là dâm tặc lãng tử hay gì gì cũng không sao. Nay mụ lại coi mình là phụ nữ thì còn ra thể thống gì nữa?



Bỗng thấy Á bà bà với lấy một cái bát lớn ở trên bàn đem lại chàng nghĩ bụng:



- Không hiểu mụ cho mình uống nước hay ăn cháo? Giá có rượu uống thì tốt hơn.



Ðột nhiên chàng cảm thấy trên đầu nóng bỏng. Chàng không nhịn được la lên một tiếng:



- Trời ơi!



Té ra trong bát đựng nước nóng. Mụ cầm bát nước nóng dội vào đầu Lệnh Hồ Xung cho tóc ướt đẫm.



Lệnh Hồ Xung lại lớn tiếng thóa mạ:



- Tặc bà nương! Mụ làm gì thế này?



Chàng thấy mụ lấy trong bọc ra một lưỡi dao cạo thì không khỏi giật mình kinh hãi.



Lại nghe đánh "roạt" một tiếng. Da đầu chàng hơi đau. Á bà bà cạo đầu chàng.



Lệnh Hồ Xung vừa kinh hãi vừa tức giận, chàng không hiểu mụ điên khùng này làm trò gì?



Sau một lúc đầu chàng bị cạo sạch hết. Chàng nghĩ bụng:



- Ðược rồi! Lệnh Hồ Xung bữa nay làm hòa thượng. Chao ôi! không phải rồi! ta mặc quần áo phụ nữ thì phải làm ni cô chứ làm hòa thượng thế nào được?



Ðột nhiên chàng nhớ tới Doanh Doanh miệng lẩm bẩm:



- Nàng đã nói đùa bảo chàng cải trang làm ni cô không ngờ lời nàng quả nhiên ứng nghiệm. E rằng chuyến này phải rắc rối to. Không chừng mụ ác phụ này đã biết ta là ai. Mụ thấy ta là trai đương thì mà làm chưởng môn phái Hằng Sơn thì có điều không ổn. Chẳng những mụ cạo đầu ta không chừng mụ còn... cắt bộ sinh dục để ta hết đường làm ô uế nơi cửa Phật thanh tịnh. Mụ này đã tập trung với phái Hằng Sơn mà mụ nổi cơn điên thì việc gì mụ cũng dám làm tới. Lệnh Hồ Xung này bữa nay gặp cơn đại nạn không đi luyện Tịch tà kiếm pháp thì cũng không được nữa.



Á bà bà cạo trọc đầu Lệnh Hồ Xung rồi quét sạch những tóc tai của chàng đi.



Lệnh Hồ Xung nghĩ tới việc khẩn cấp nhất là thử vận nội lực để đả thông những huyệt đạo bị phong tỏa.



Chàng cảm thấy mấy chỗ huyệt đạo bị điểm đã nhúc nhích được thì đột nhiên mấy huyệt đạo ở sau lưng và bả vai lại bị mụ thọc tay vào điểm.



Lệnh Hồ Xung buông tiếng thở dài. Cả mấy tiếng "ác bà nương" chàng cũng không muốn thóa mạ nữa.



Á bà bà cởi tấm vải vàng buộc trên cổ chàng đặt xuống một bên.



Lệnh Hồ Xung bây giờ mới trông rõ dòng chữ viết: "Thiên hạ đệ nhất đại hạt tử, bất nam bất nữ ác bà nương".



Chàng la thầm:



- Té ra mụ ác bà này giả câm giả điếc. Mụ biết nghe biết nói hẳn hoi, nếu không thì sao Bất Giới hòa thượng đại sư bảo ta là kẻ đui mắt thứ nhất thiên hạ mụ cũng biết? Chắc là trong khi Bất Giới hòa thượng nói chuyện với con gái mụ đứng bên nghe lén. Cả lúc Nghi Lâm tiểu sư muội nói với ta nữa chắc mụ cũng nghe thấy hết rồi.



Chàng liền lên tiếng:



- Mụ đừng giả vờ nữa. Mụ không phải là người câm điếc.



Nhưng Á bà bà không lý gì đến chàng mụ vươn tay ra cởi áo chàng.



Lệnh Hồ Xung cả kinh la lên:



- Mụ làm gì thế này?



Chàng không hiểu Á bà bà không nghe tiếng thật hay giả vờ.



"Roạt" một tiếng! Mụ đã xé cái áo đàn bà mà Lệnh Hồ Xung mặc vào mình thành hai mảnh rồi quẳng xuống.



Lệnh Hồ Xung càng kinh hãi kêu thét lên:



- Mụ mà động đến một sợi lông của ta là ta chém mụ nát ra như tương đó!



Nhưng chàng lại nghĩ:



- Cả mái tóc của mình mụ đã cạo sạch trơn thì còn nói gì đến chuyện mụ không dám đụng đến một sợi lông.



Á bà bà lấy một hòn đá mài dao nhỏ bé đổ nước vào rồi cầm lưỡi dao cạo mài qua mài lại. Mụ giơ ngón tay để thử dao lộ ra vẻ vừa lòng.



Mụ đặt lưỡi dao xuống một bên rồi lấy trong bọc ra một cái bình sứ. Ngoài bình có đề năm chữ "Thiên hương đoạn tục giao".