Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 218 : Triều Dương Phong đại hội quần hùng

Ngày đăng: 14:15 18/04/20


Triều Dương Phong đại hội quần hùng



Bà bà nghe Ðiền Bá Quang nói vậy, trong lòng bán tín bán nghi hỏi lại:



- Ngươi không đứng gần đấy ngó thì làm sao lại biết bọn ni cô này bị giam cầm trong sơn động đó?



Ðiền Bá Quang ngập ngừng đáp:



- Vụ này.... vụ này...



Rồi gã hoang mang không biết nói thế nào cho hợp lý.



Bỗng trên đỉnh núi có hiệu tù và u ú nổi lên.



Tiếp theo trống đánh thùng thùng, tựa hồ thiên binh vạn mã kéo tới.



Mọi người đều kinh hãi không hiểu chuyện gì, ngơ ngác nhìn nhau.



Doanh Doanh ghé tai Lệnh Hồ Xung thì thầm:



- Gia gia tiểu muội đã tới đó.



Lệnh Hồ Xung suýt buột miệng la lên:



- Té ra nhạc phụ đại nhân của ta giá lâm.



Nhưng chàng nhận thấy có điều bất tiện liền dừng lại không nói nữa.



Hồi trống dứt, hồi tù và thứ hai lại nổi lên.



Bà bà hỏi:



- Phải chăng quan binh đã đến?



Ðột nhiên tiếng trống và tiếng tù và đồng thời ngừng lại, bảy tám người cả tiếng tung hô:



- Triều Dương thần giáo văn thành võ đức, ơn khắp lê dân. Nhậm giáo chủ giá lâm! Nhậm đại giáo chủ giá lâm!



Bảy tám người này đều là những tay cao thủ nội gia, công lực rất thâm hậu, đồng thời phát thanh làm vang động cả một vùng sơn cốc.



Bốn mặt núi non vây bọc, thanh âm lại càng vang dội truyền đi rất xa.



Những câu "Nhậm đại giáo chủ giá lâm! Nhậm đại giáo chủ giá lâm" có một uy thế mãnh liệt trấn áp lòng người, khiến bọn Bất Giới hòa thượng đều biến sắc.



Tiếng tung hô vừa dứt thì tiếng reo hò lại nổi lên:



- Muôn năm trường trị, nhất thống giang hồ! Nhậm giáo chủ trung hưng thánh giáo, thọ với núi non!



Những câu reo hò ở hai ba ngàn cái miệng thốt ra. Thanh âm vang dội hồi lâu không ngớt.



Hàng mấy ngàn người kéo gân cổ thi nhau reo hò, tiếng reo tưởng chừng núi lở trời nghiêng. Sau một lúc lâu tiếng reo hò mới dừng lại. Bốn bề im phăng phắc.



Một người dõng dạc tuyên bố:



- Triều Dương thần giáo văn thành võ đức, ơn khắp lê dân. Nhậm giáo chủ ban lệnh: Toàn thể ngũ nhạc kiếm phái! Trên từ chưởng môn dưới đến đệ tử hãy nghe đây! Hết thảy mọi người không trừ một ai nhất nhất phải đến ngay thạch lâu trên đỉnh Triều Dương để hội họp.



Người này hô câu đó ba lần.



Hắn dừng lại một chút rồi hô tiếp:



- Các chánh phó hương chủ trong Thập nhị đường phải hướng dẫn giáo chúng đi thanh tra trên ngọn cũng như dưới hang khắp dãy Hoa Sơn. Ðồng thời phải phái nhân mã canh gác những mấu chốt giao thông, không được để những người phức tạp chạy lui chạy tới làm cho rối loạn. Hễ kẻ nào không tuân lệnh cứ tùy tiện giết bỏ không cần cứu xét.



Hai ba chục người đồng thanh dạ ran.



Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh đưa mắt nhìn nhau.



Hai người cùng hiểu lầm:



- Sở dĩ bọn họ thanh tra trên núi và dưới hang cùng canh gác những mấy chốt giao thông là có ý bức bách hết thảy mọi người đến ngọn Triều Dương bái yết Nhậm giáo chủ.



Bà bà tức giận nói:



- Hắn ỷ vào điều chi mà phách lối dữ vậy? Ta thử không đến hội kiến với hắn thử xem hắn làm gì được ta?



Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm trong bụng:



- Nhậm giáo chủ là phụ thân của Doanh muội mà ta sắp cùng nàng làm lễ thành hôn vậy ta nên đi hội kiến cho phải phép.



Chàng liền ngó bọn Nghi Thanh, Nghi Hòa nói:
- Vãn bối là Lệnh Hồ Xung xin tham kiến giáo chủ.



Nhậm Ngã Hành cười ha hả đáp:



- Tiểu huynh đệ tới đây thật vừa kịp. Chúng ta đã là người nhà hà tất tiểu huynh đệ phải đa lễ! Bữa nay bản giáo mở cuộc anh hùng đại hội. Chúng ta hãy bàn việc công trước rồi sẽ tính việc nhà sau. Hiền... hiền đệ hãy ngồi chơi!



Lệnh Hồ Xung nghe lão nói tiếng hiền rồi ngập ngừng tựa hồ muốn kêu chàng bằng hiền tế rồi chắc lão nghĩ tới danh phận chưa thành nhất định nên mới đổi lại cách xưng hô là hiền đệ. Chàng biết ngay trong lòng lão rất tán thành hôn sự giữa chàng và Doanh Doanh.



Chàng còn nhớ cả câu lão nói: "Chúng ta đã là người nhà...." và "chúng ta hãy bàn việc công trước rồi tính việc nhà sau" thì hiển nhiên lão đã coi chàng như người trong nhà. Bất giác lòng chàng hân hoan khôn xiết.



Chàng đứng dậy thì bỗng trong huyệt đan điền có luồng khí lạnh xông lên rồi toàn thân chàng tựa hồ rớt xuống hố băng. Người run bần bật không sao đứng vững được.



Doanh Doanh giật mình kinh hãi tiến gần lại mấy bước hỏi:



- Xung lang làm sao vậy?



Lệnh Hồ Xung lắp bắp:



- Tiểu huynh.... tiểu huynh...



Rồi không thốt nên lời nữa.



Nhậm Ngã Hành tuy ngồi trên cao cách đến ba chục trượng nhưng nhãn quang lão rất sắc bén, lão hỏi ngay:



- Có phải hiền đệ giao thủ với Tả Lãnh Thiền không?



Lệnh Hồ Xung gật đầu.



Nhậm Ngã Hành cười nói:



- Vụ này không có gì đáng ngại. Hiền đệ đã hít phải Hàn ngọc chân khí của hắn chỉ chờ một chút tan đi hết là không sao cả. Sao Tả Lãnh Thiền còn chưa tới đây?



Doanh Doanh đáp:



- Tả Lãnh Thiền ngấm ngầm bố trí mưu sâu kế độc để gia hại Lệnh Hồ đại ca cùng hài nhi nên hắn bị Lệnh Hồ đại ca giết chết rồi.



Nhậm Ngã Hành "ủa" lên một tiếng.



Lão ngồi trên cao nên không nhìn rõ sắc mặt nhưng nghe tiếng la cũng hiểu ngay là lão vô cùng thất vọng.



Doanh Doanh đã rõ lòng phụ thân. Bữa nay lão cờ mở trống gióng uy hiếp Ngũ nhạc kiếm phái là có ý muốn thi tài cao thấp rồi bắt toàn thể Ngũ nhạc kiếm phái phải khuất phục. Nàng còn biết Tả Lãnh Thiền là kẻ thù nghịch nhất đời của lão mà lão không được nhìn thấy hắn quỳ gối cúi đầu trước mặt mình nên chẳng khỏi lấy làm hối tiếc.



Nhậm Ngã Hành vươn tay ra nắm lấy tay mặt Lệnh Hồ Xung để giúp chàng khu trục hàn khí. Tay trái chàng cũng được Hướng Vân Thiên đỡ lấy.



Hai người đồng thời vận công, Lệnh Hồ Xung liền cảm thấy khí lạnh trong người dần dần tiêu tan.



Ngày trước Nhậm Ngã Hành đã đấu với Tả Lãnh Thiền ở trong chùa Thiếu Lâm lão cũng hít phải Hàn ngọc chân khí của họ Tả rồi cùng Lệnh Hồ Xung, Hướng Vân Thiên và Doanh Doanh cả bốn người biến thành người tuyết.



Lần này Lệnh Hồ Xung chỉ giao kiếm với Tả Lãnh Thiền và bị một ít chân khí của hắn truyền qua thanh kiếm vào người nên hàn khí không lấy gì làm nặng lắm.



Sau một lúc Lệnh Hồ Xung hết run chàng nói:



- Vãn bối hết lạnh rồi! Xin đa tạ giáo chủ cùng Hướng đại ca!



Nhậm Ngã Hành nói:



- Tiểu huynh đệ! Hiền đệ hãy nghe lời tuyên triệu của ta mà lên núi này thật là hay quá! Hay quá!



Lão quay lại hỏi Hướng Vân Thiên:



- Sao đến bây giờ mà bốn phái kia chưa thấy ai tới?



Giọng nói của lão tỏ ra rất bất mãn.



Hướng Vấn Thiên đáp:



- Ðể thuộc hạ thôi thúc họ lần nữa!



Hắn vung tay trái một cái. Tám lão già mặc áo hoàng bào bày hàng trước đỉnh núi đồng thanh hô:



- Triều Dương thần giáo văn thành võ đức ơn khắp lê dân! Nhậm giáo chủ ra lệnh: Bốn phái Thái Sơn, Hành Sơn, Hoa Sơn, Tung Sơn từ trên xuống dưới phải cấp tốc đến Triêu Dương phong tụ hội! Vậy các đường chúa cùng hương chủ thôi thúc họ cho mau không được chậm trễ.



Tám lão già này đều là những tay cao thủ nội lực tinh thâm lại đồng thanh lớn tiếng nên thanh âm truyền đi rất xa ai cũng nghe rõ. Các mặt Ðông Tây Nam Bắc có mấy chục người đáp lại:



- Bọn thuộc hạ xin tuân mệnh. Ngửa trông giáo chủ muôn năm trường trị nhất thống giang hồ.



Những câu này do bọn đường chúa và hương chủ trong Triều Dương thần giáo hô to để đáp lại.