Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 42 : Khúc Tiếu Ngạo từ đây bặt tiếng
Ngày đăng: 14:12 18/04/20
Khúc Tiếu Ngạo từ đây bặt tiếng
Ðây nhắc lại Lệnh Hồ Xung tuy bị kiếm thương trầm trọng nhưng được ngoài rịt "Thiên hương đoạn tục giao" và trong uống "Bạch Vân hùng đởm hoàn" là những thánh dược rất thần hiệu của phái Hằng Sơn nên rất mau lành. Hơn nữa Lệnh Hồ Xung đang thời niên tráng lực cường, nội công thâm hậu lại được ngủ bên bờ suối hai đêm một ngày, vết thương gã hoàn toàn bình phục. Suốt trong một ngày hai đêm, gã chỉ ăn dưa cho đỡ đói.
Lệnh Hồ Xung yêu cầu Nghi Lâm bắt cá bắn thỏ, nhưng nàng nhất định không chịu. Nàng bảo gã lần này mà thoát chết là hoàn toàn trông vào pháp lực của đức Bồ tát che chở. Vậy tốt hơn hết là ăn chay trường một năm để tỏ lòng tạ ơn đức Phật. Còn việc phá giới sát sinh quyết không nên phạm vào.
Lệnh Hồ Xung cười nàng có nghĩ viển vông, nhưng gã không thể nào miễn cưỡng nàng được cũng đành chịu thôi.
Trời đã gần tối, hai người ngồi tựa vách đá nhìn vào đám cỏ rậm thấy ánh lửa đom đóm lập lòe bay đi bay lại coi rất đẹp mắt.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Ngày trước vào mùa hè tiểu huynh có khi bắt đến hàng mấy ngàn đom đóm bỏ vào mấy chục chiếc túi bằng sa mỏng treo ở trong phòng, thật là thú vị.
Nghi Lâm nghe nói đến chuyện bắt đom đóm bỏ vào mấy chục túi sa, bất giác động tâm nghĩ thầm:
- Lệnh Hồ đại ca là người lãng mạn, chẳng thể làm chuyện tỷ mỷ khâu mấy chục chiếc túi sa được.
Nàng liền hỏi:
- Có phải Linh San sư muội bảo đại ca bắt đom đóm không?
Lệnh Hồ Xung cười đáp:
- Sư muội thật là thông minh, đoán trúng lắm! Sao sư muội lại biết Linh San sư muội bảo tiểu huynh bắt đom đóm?
Nghi Lâm cười đáp:
- Ðại ca đã nóng tính lại không phải là con nít thì khi nào lại nhẫn nại đi bắt hàng ngàn con đom đóm làm trò chơi được?
Nàng ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp:
- Ðại ca treo những túi đom đóm trong phòng như thế nào?
Lệnh Hồ Xung cười đáp:
- Linh San sư muội treo những túi đó vào trong màn y rồi bảo: trong giường ánh sáng lấp loáng chẳng khác gì hàng ngàn hàng vạn vì sao, tưởng chừng như người đang ngủ trên mây. Lúc bừng mắt ra chung quanh mình toàn những sao là sao.
Nghi Lâm nói:
- Lệnh sư muội khéo chơi đó. Chỉ riêng đối với y là sư ca thật tình làm theo. Giả tỷ y bảo sư ca lên bắt sao trên trời chắc sư ca cũng chịu.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Việc bắt đom đóm cũng do việc muốn bắt những vì sao trên trời mà ra. Một hôm tiểu huynh cùng y đứng hóng mát, nhìn những chòm sao rực rỡ trên trời rồi đột nhiên y thở dài nói: "Chỉ một lúc nữa đã phải đi ngủ, thật là đáng tiếc! Tiểu muội muốn ngủ ngay ngoài trời. Chừng nửa đêm trở dậy được nhìn thấy những vì sao đầy trời nhìn mình mà mấp mấy thì vui thú biết chừng nào! Nhưng má má nhất định không cho". Tiểu huynh liền bảo y: "Chúng ta đi bắt một ít đom đóm thả vào trong màn thì cũng chẳng khác gì những vì sao kia"...
Nghi Lâm nhẹ nhàng ngắt lời:
- Té ra đó là chủ ý của sư chủ.
Lệnh Hồ Xung tủm tỉm cười nói tiếp:
- Linh San sư muội liền bảo: "Ðom đóm ở trong màn bay qua bay lại đậu cả vào mặt thì chán chết. à phải rồi. Tiểu muội may một ít túi sa để đựng đom đóm là được". Thế rồi y ngồi khâu túi, tiểu huynh bắt đom đóm. Cả hai người bận bịu suốt một ngày một đêm mới xong việc. Nhưng đáng tiếc là qua một đêm, đến đêm thứ hai, bao nhiêu đom đóm đều chết sạch.
Người kia nói:
- Lưu hiền đệ! Ngu huynh nghe nhạc điệu của hiền đệ dường như còn điều gì ân hận. Phải chăng vì lệnh lang là Lư Cần lúc lâm nguy đã tỏ ra tham sống sợ chết để hổ cho thanh danh hiền đệ?
Lưu Chính Phong thở dài đáp:
- Khúc đại ca đoán trúng đó! Thằng nhỏ này ngày thường tiểu đệ quá cưng chiều, kém bề giáo huấn, bất ngờ làm cho gã trở nên một kẻ hèn nhát chẳng có khí tiết chi hết.
Người kia chính là Khúc Dương, trưởng lão Ma giáo. Lão nói:
- Có khí tiết cũng vậy mà chẳng khí tiết cũng thế thôi. Trăm năm sau đều xuống suối vàng, có gì khác nhau đâu? Ngu huynh đã nằm phục trên nóc nhà từ trước, đáng lý ra tay sớm hơn thì phải nhưng lại nghĩ rằng hiền đệ chẳng khi nào vì mình để tổn thương đến hòa khí giữa Ngũ nhạc kiếm phái, nên chần chờ không muốn động thủ vội. Dè đâu Ngũ nhạc minh chủ ở phái Tung Sơn lại ra tay tàn nhẫn đến thế.
Lưu Chính Phong lặng lẽ hồi lâu rồi thở dài nói:
- Bọn đó là người phàm tục thì hiểu thấu đến chỗ cao nhã về âm luật thế nào được? Họ lấy thường tình để đo bụng dạ chúng ta, tự nhiên họ cho là sự giao kết giữa hiền huynh và tiểu đệ có điều bất lợi cho Ngũ nhạc kiếm phái cùng anh hùng nghĩa hiệp thiên hạ. Hỡi ôi! Họ đã không hiểu thì trách họ cũng bằng thừa. Khúc đại ca! Phải chăng đại ca bị thương huyệt "Ðại Truy" làm cho tâm mạch bị chấn động?
Khúc Dương đáp:
- Chính thế! Ðại tung dương thủ của phái Tung Sơn quả nhiên lợi hại, không ngờ tiểu huynh giơ lưng ra hứng chịu một đòn mà nội lực bị tổn thương trầm trọng đồng thời làm đứt cả tâm mạch của hiền đệ. Giả tỷ ngu huynh biết trước hiền đệ không thoát được thì chẳng liệng ra một nắm "Hắc huyắt thần trâm" để bọn người vô tội bị thiệt mạng vô ích.
Lệnh Hồ Xung nghe tới bốn chữ "Hắc huyết thần trâm" bất giác chấn động tâm thần tự hỏi:
- Người này phải chăng là một tay cao thủ trong Ma giáo? Tại sao Lưu sư thúc lại kết giao với lão?
Lưu Chính Phong cười mát nói:
- Làm thiệt mạng người vô tội cố nhiên là điều bất hạnh. Nhưng có thế thì anh em mình mới còn được hợp tấu một khúc. Từ này trở đi trên đời không còn âm điệu cầm tiêu này nữa.
Khúc Dương thở dài nói:
- Ngày trước Kê Khang lúc bị hành hình còn tấu một khúc nhạc cuối cùng rồi từ đó khúc "Quảng lăng tán" không còn tồn tại ở thế gian nữa. Ha ha khúc "Quảng lăng tán" dù tinh diệu nhưng bì với khúc "Tiếu Ngạo giang hồ" của chúng ta thế nào được? Có điều tâm tình Kê Khang lúc ấy cũng như tâm tình tiểu huynh lúc này.
Lưu Chính Phong cười nói:
- Khúc đại ca vừa rồi tâm hồn sáng suốt, bây giờ sao còn thắc mắc? Ðêm nay chúng ta đã tấu khúc "Tiếu Ngạo giang hồ" đến chỗ lâm ly tận trí. Trên đời có khúc nhạc này mà chúng ta đã tấu nó đến độ chót. Tưởng người đời được đến thế thì còn điều chi phải ân hận nữa?
Khúc Dương vỗ tay nói:
- Hiền đệ nói phải lắm!
Lát sau lão buông tiếng thở dài.
Lưu Chính Phong hỏi:
- Sao đại ca lại thở dài? à phải rồi! Nhất định đại ca không quên được Phi Phi. Có phải thế không?
Quả nhiên Khúc Phi Yên lên tiếng:
- Gia gia! Gia gia cùng Lưu công tử từ từ dưỡng thương cho lành rồi chúng ta kéo đến phái Tung Sơn giết hết bọn ác ôn, không để sót một mống đặng rửa hờn cho Lưu bà bà cùng quyến thuộc.
Ðột nhiên sau tảng đá núi một tràng cười vọng lại.