Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 61 : Hồ Xung luyện Độc Cô Cửu Kiếm

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


Lệnh Hồ Xung lấy làm kỳ hỏi:



- Tại sao các trưởng lão Ma giáo lại chết cả ở đây?



Phong Thanh Dương đáp:



- Ta giết họ đấy.



Bọn trưởng lão Ma giáo đều là những tên võ công tuyệt thế, vậy mà Phong Thanh Dương nói bốn tiếng "ta giết họ đấy" một cách rất hời hợt hững hờ như giết đi mười con kiến con muỗi vậy.



Lệnh Hồ Xung kinh hãi hỏi:



- Tại... sao thế?...



Phong Thanh Dương nói:



- Chỉ trong vòng một giờ là Ðiền Bá Quang tỉnh lại, ngươi cứ hỏi chuyện đường dài thì còn thời gian đâu mà học võ công?



Lệnh Hồ Xung vội đáp:



- Ða tạ! Xin thái sư thúc chỉ điểm cho.



Phong Thanh Dương thở dài nói:



- Những trưởng lão Ma giáo thực ra cũng là những người thông minh tài trí mới phá tan được hết những tuyệt chiêu Ngũ nhạc kiếm phái. Hỡi ơi! Ðáng tiếc phải giết đi thật đáng tiếc!



Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:



- Vừa rồi lão nhân trách mình lãng phí thời gian mà bây giờ chính lão lại thở ngắn than dài.



Tuy trong lòng hắn nghĩ vậy, song ngoài mặt không lộ vẻ chi hết.



Phong Thanh Dương lại nói:



- Ðáng tiếc là bọn họ không hiểu rõ chiêu số là phần "tĩnh", người phát chiêu mới là phần "động".



Chiêu số "tĩnh" phá giải kỳ tuyệt đến đâu mà khi gặp chiêu số "động" liền chịu bó tay thì chỉ còn đường để mặc người ta chu lục. Vậy ngươi phải nghĩ luôn luôn đến chữ "động". Học và sử đều cần hướng đến chiêu số "động" nếu cứ ỳ ra như cục đất không biết biến hóa thì dù có thuộc hàng nghìn hàng vạn chiêu số "tĩnh" mà gặp phải tay cao thủ chân chính là bị họ phá giải sạch sành sanh.



Lệnh Hồ Xung mừng rỡ như người phát điên. Vốn là một thanh niên mau lẹ hiếu động hắn nghe Phong Thanh Dương nói mấy câu trúng gan ruột rất lấy làm sung sướng.



Hắn luôn miệng xưng tụng:



- Phải lắm! phải lắm! cần học và sử chiêu linh động mới được.



Phong Thanh Dương nói:



- Trong Ngũ nhạc kiếm phái cũng chẳng thiếu chi bọn xuẩn tài. Chúng cho rằng cứ học những chiêu kiếm tinh thục của sư phụ truyền cho là trở thành cao thủ. Hừ! Họ thuộc lòng 300 bài thơ Ðường thì kẻ không biết ngâm thơ cũng ngâm được thật. Nhưng chỉ thuộc thơ người ta, rồi mình có làm thơ cũng chẳng ra hồn. Nếu tự mình không có óc sáng tác liệu có thành đại thi gia được không?



Lão nói mấy câu này thực ra đã mạt sát luôn cả Nhạc Bất Quần, nhưng Lệnh Hồ Xung thấy lời lão rất hợp lý, vả lại lão không chỉ mặt chỉ tên sư phụ hắn, nên hắn cũng không phản đối.



Phong Thanh Dương nói:



- Luyện võ và sử chiêu linh động, mới chỉ là bước đầu. Luyện đến chỗ ra tay không còn chiêu thức mới tiến vào trình độ tuyệt luân. Theo người thì những chiêu luyện tới chỗ tối cao là không tài nào phá giải được. ý nghĩ đó chỉ đúng có một điểm là chiêu thức dù có cao đến đâu mà để đối phương tìm thấy đường lối là có thể nhận kẽ hở phá mình ngay. Còn như đã không có chiêu thức thì địch nhân phá vào đâu?



Lệnh Hồ Xung trống ngực đập loạn xạ. Miệng lẩm bẩm:



- Ðã không chiêu thức thì phá vào đâu? Ðã không chiêu thức thì phá vào đâu?



Phong Thanh Dương lại nói:



- Một người thường chưa học võ công bao giờ cầm kiếm vung loạn lên thì kiến văn người có rộng đến đâu cũng chẳng thể đoán được nhát kiếm của họ đâm chỗ nào, chém vào đâu. Dù là tay kiếm thuật tinh thâm rất mực cũng không phá nổi chiêu thức của họ, vì họ chẳng có chiêu thức chi hết. Hai chữ "phá chiêu" thành ra vô nghĩa. Có điều kẻ không học võ công mà không hiểu chiêu thức tất bị người ta đánh ngã một cách dễ dàng. Còn những tay kiếm thuật chân chính vào thượng thặng mà không chiêu số thì kiềm chế được người mà không để cho ai kiềm chế mình.



Lão lượm một khúc xương đùi người chết lên cầm một đầu giơ ra trước mặt Lệnh Hồ Xung hỏi:



- Bây giờ ngươi phá chiêu này bằng cách nào?



Lệnh Hồ Xung không biết đó là chiêu thức gì, ngơ ngác đáp:



- Ðây không phải là chiêu thức nên đồ tôn không phá giải được.



Phong Thanh Dương tủm tỉm cười nói:



- Chính là thế đó. Nếu địch nhân sử binh khí hay động quyền cước thành chiêu thức, thì ngươi chỉ cần biết cách phá giải là ra tay phá chiêu thắng địch được ngay.



Lệnh Hồ Xung hỏi:



- Nếu địch nhân không có chiêu thức thì sao?



Phong Thanh Dương đáp:



- Ấy đó! Ta muốn nói: Ðối phương cũng là tay cao thủ hạng nhất. Cả hai bên tùy ý muốn đánh cách nào cũng được, chưa nhất định ai hơn ai kém...



Lão thở dài nói tiếp:



- Hiện nay những tay cao thủ như vậy hiếm lắm. Họa may ngươi gặp được một hai vị đã là tốt số lắm rồi. Suốt đời ta mới gặp được ba vị mà thôi.



Lệnh Hồ Xung hỏi:



- Ba vị đó là ai?




Lệnh Hồ Xung đáp:



- Ðồ tôn xin vâng lời.



Phong Thanh Dương lại nói:



- Chiêu thứ nhất về "Ðộc cô cửu kiếm" này gọi là "Tổng quát thức" có rất nhiều biến hóa. Còn việc thể hiện thiên tổng quát này bây giờ chưa học vội. Chiêu thứ ba là phá đao thức dùng để giải đơn đao, song đao, liễu diệp đao, quỉ đầu đao, phá đại đao, trảm mã đao... Ðiền Bá Quang thi triển phép khoái đao bằng đơn đao. Vậy đêm nay ngươi chỉ học một bộ phận để đối phó với đao phép của gã.



Lệnh Hồ Xung nghe nói chiêu thứ hai trong "Ðộc cô cửu kiếm" có thể phá giải được nhiều kiếm pháp của những môn phái trong thiên hạ. Còn chiêu thứ ba chuyên để phá giải đao pháp thì hắn vừa kinh hãi vừa mừng thầm nói:



- Phép cửu kiếm này thần diệu như vậy mà đồ tôn thiệt chưa từng nghe ai nói đến bao giờ.



Phong Thanh Dương nói:



- Sư phụ ngươi đã nghe qua rồi, nhưng hắn không muốn đề cập tới với các ngươi mà thôi.



Lệnh Hồ Xung rất lấy làm kỳ hỏi:



- Tại sao vậy?



Phong Thanh Dương không trả lời vào câu hỏi, lão nói:



- Chiêu thứ ba trong "Ðộc cô cửu kiếm" này là "Phá đao thức". Ðiều cốt yếu là lấy nhẹ nhàng chống với trầm trọng, dùng mau lẹ để kiềm chế chậm chạp. Phép khoái đao của Ðiền Bá Quang cũng nhanh lắm rồi nhưng ngươi cần phải nhanh hơn gã nhiều thì phải dùng cách gì?Ngươi còn nhỏ tuổi mà thi đua mau lẹ với gã rất có thể được, nhưng thắng hay bại thì chưa nắm vững. Còn ta đây đã già nua tuổi tác mà muốn mau hơn gã thì chỉ còn một biện pháp duy nhất là ra chiêu trước gã. Vậy ngươi liệu chừng gã sắp ra chiêu gì thì ngươi phải tranh tiên đón đầu. Ðối phương chưa cất tay, mũi trường kiếm của ta đã trỏ vào chỗ yếu hại của gã thì gã có mau lẹ đến đâu cũng không kịp ngươi được.



Lệnh Hồ Xung gật đầu lia lịa đáp:



- Dạ dạ! Phép "Ðộc cô cửu kiếm" này phát huy chiêu thứ ba phải chăng dạy người cách liệu địch để chiếm tiên cơ?



Phong Thanh Dương vỗ tay đáp:



- Ðúng lắm! đúng lắm thằng nhỏ này thật dễ dạy đây! Bốn chữ liệu địch tiên cơ" đúng là chỗ tinh yếu của chiêu kiếm thứ ba đó. Bất luận là ai sắp ra chiêu nào, nhất định đều có trầm triệu. Ðại khái gã muốn chém một đao vào vai bên tả ngươi tự nhiên gã đưa mắt nhìn vào đó. Nếu lúc ấy thanh đơn đao của gã đang ở phía dưới dĩ nhiên gã vung đao lên vạch thành hình nửa vòng tròn để từ trên chém chênh chếch xuống.



Lão liền đem những chỗ biến hóa về chiêu thứ ba phân tích cho Lệnh Hồ Xung nghe.



Lệnh Hồ Xung trong lòng khoan khoái vô cùng. Bỗng nhiên hắn được nghe môn võ học chưa từng thấy bao giờ. Khác nào một gã thiếu niên quê mùa đột nhiên được tới chốn hoàng cung, nội viện. Những điều mắt thấy tai nghe chẳng cái gì là không tân kỳ khác lạ.



Chiêu kiếm thứ ba biến hóa cực kỳ phức tạp. Trong vòng một giờ, Lệnh Hồ Xung chỉ lĩnh hội được hai ba phần mười, còn ngoài ra hắn chỉ cố ghi nhớ khẩu quyết vào lòng. Người dạy hết sức, kẻ học hết lòng thành ra không biết gì đến thời gian lặng lẽ trôi.



Bỗng nghe Ðiền Bá Quang ở ngoài động lớn tiếng gọi:



- Lệnh Hồ huynh! Trời sáng rồi! Ðã tỉnh giấc chưa hay còn ngủ?



Lệnh Hồ Xung thộn mặt ra khẽ nói:



- Trời ơi! Sáng mất rồi!



Phong Thanh Dương thở dài nói:



- Ðáng tiếc thời gian cấp bách quá! Ngươi học rất mau chóng, mau hơn lòng ước vọng của ta nhiều. Bây giờ ngươi ra đấu với gã đi!



Lệnh Hồ Xung vâng lời. Hắn nhắm mắt để nhẩm lại những điều cốt yếu đã học đêm qua. Ðột nhiên hắn mở bừng mắt ra nói:



- Thưa thái sư thúc tổ! Ðồ tôn có chỗ chưa hiểu là tại sao hết thảy mọi biến hóa đều là chiêu số tấn công, không có chỗ nào phòng thủ?



Phong Thanh Dương nói:



- Phép "Ðộc cô cửu kiếm" chỉ có tiến chứ không có thoái. Dĩ nhiên chiêu nào cũng nhằm tấn công, bắt buộc bên địch không thủ không xong. Như vậy thì dĩ nhiên không cần thủ nữa. Người sáng chế ra kiếm pháp này là Ðộc cô cầu bại tiền bối! Cứ một cái tên "Cầu bại " cũng đủ thấy lão nhân gia suốt đời muốn cầu lấy một lần thua mà không sao được. Kiếm pháp này ra đời đã thành thiên hạ vô địch thì còn thủ gì nữa? Giả tỷ có ai đánh lão nhân gia phải xoay kiếm về thế thủ thì lão nhân gia không biết sung sướng đến thế nào?



Lệnh Hồ Xung lại đi lặp lại câu:



- Ðộc cô cầu bại! Ðộc cô cầu bại!



Trong lòng hắn tưởng tượng ra một vị tiền bối chống kiếm vào chốn giang hồ, khắp thiên hạ không ai địch nổi. Lão muốn tìm một tay đối thủ bức bách lão quay về thế thủ một chiêu, chỉ một chiêu thôi cũng không được. Tình trạng này thật khiến cho người ta phải kinh hãi và khâm phục hết chỗ nói.



Bỗng nghe Ðiền Bá Quang lại la lớn:



- Ra mau đi mà chịu ta chém cho hai nhát nữa!



Lệnh Hồ Xung cầm trường kiếm lớn tiếng đáp:



- Tiểu đệ sắp ra đây.



Phong Thanh Dương chau mày nói:



- Xung nhi! Bữa nay không đủ thì giờ, ngươi chưa thể luyện được chiêu thứ ba đến chỗ tinh vi và phân tích tỉ mỉ. Bây giờ ngươi ra tiếp chiêu với gã, có điều rất nguy hiểm là hễ gã tiến lên phóng đao nhằm vào cánh tay hay cổ tay bên hữu ngươi mà đả thương. Khi ấy ngươi đành để tùy ý gã hoặc chém hoặc mổ, không còn sức kháng cự nữa. Ðó là một điều ta rất băn khoăn!



Lệnh Hồ Xung hăng hái đáp:



- Ðồ tôn sẽ hết sức chiến đấu.



Hắn cầm kiếm ra khỏi động làm bộ lừ thừ, vươn vai, ngáp dài. Hắn lại giơ tay lên dụi mắt hỏi:



- Ðiền huynh dậy sớm thế? Ðêm qua không ngủ được ư?



Miệng hắn nói vậy, nhưng bụng bảo dạ:



- Ta chỉ cần sao qua được lúc này vào học thêm được mấy giờ thì vĩnh viễn không sợ gì gã nữa.