Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 78 : Kim đao vô địch Vương Nguyên Bá
Ngày đăng: 14:13 18/04/20
Kim đao vô địch Vương Nguyên Bá
Lệnh Hồ Xung gọi hồi lâu, điếm tiểu nhị mới thưa rồi đem rượu lên. Hắn uống say lúy túy chẳng còn biết trời đất gì nữa. Sáng hôm sau Lao Ðức Nặc đỡ hắn lên xe. Miệng vẫn la hoài:
- Ðem rượu đây! Ðem rượu đây! Ta còn muốn uống nữa....
Mấy hôm sau đoàn người Hoa Sơn tới Lạc Dương vào trọ trong một nhà quán rượu.
Một mình Lâm Bình Chi tìm đến nhà tổ ngoại trước.
Nhạc Bất Quần cùng mọi người đều thay đổi quần áo, ăn mặc sạch sẽ. Lệnh Hồ Xung vẫn mặc bộ quần áo dính đầy bùn đất sau cuộc chiến ngoài miếu Dược Vương.
Nhạc Linh San cầm một chiếc trường bào đem đến trưóc mặt Lệnh Hồ Xung nói:
- Ðại sư ca! Ðại sư ca thử mặc tấm áo này xem có vừa không?
Lệnh Hồ Xung hỏi lại:
- Ðây là áo sư phụ, sao lại lấy cho ta mặc?
Nhạc Linh San đáp:
- Lát nữa tiểu Lâm tử mời chúng ta tới nhà ngoại tổ gã, đại sư ca mặc tấm áo này.
Lệnh Hồ Xung hỏi móc:
- Vì đến nhà gã mà phải ăn mặc cho diêm dúa hay sao?
Hắn nói rồi nhìn ngắm nàng từ xuống đến gót chân.
Nhạc Linh San bữa nay mình mặc áo nhiễu điều, quần đoạn mầu lục xanh biếc, mặt thoa một lớp phấn mỏng, càng tăng thêm vẻ kiều mị. Mái tóc xanh như mây bôi dầu chải bóng mượt, một bên cài đóa
hoa châu.
Lệnh Hồ Xung nhớ lại thì trước kia chỉ những ngày tết nàng mới ăn mặc như vậy, thì trong lòng hắn như se lại toan hỏi móc mấy câu nhưng hắn xoay chuyển ý nghĩ:
- Mình là nam tử hán đại trượng phu mà sao khí phách còn nhỏ nhen đến thế?
Rồi hắn dằn lòng không nói nữa.
Nhạc Linh San thấy Lệnh Hồ Xung nhìn mình bằng cặp mắt sắc bén thì thẹn thùng bối rối nói:
- Ðại sư ca không thích thì chẳng cần đổi áo nữa cũng được.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Ða tạ sư muội! Tiểu huynh không quen mặc áo mới thôi chẳng đổi làm chi nữa.
Nhạc Linh San không nói gì nữa, cầm áo trường bào đem vào phòng phụ thân.
Bỗng nghe ngoài cửa có tiếng người nói oang oang:
- Nhạc đại chưởng môn đường xa tới đây, tại hạ không biết đi nghênh tiếp thật là thất lễ.
Nhạc Bất Quần cùng Nhạc phu nhân đưa mắt nhìn nhau mỉm cười ra chiều hoan hỉ. Hai vị biết là Kim đao vô địch Vương Nguyên Bá thân hành đến tận khách điếm để đón mình, liền song song rảo bước ra nghênh tiếp.
Vương Nguyên Bá đã ngoài 70 tuổi mà sắc mặt vẫn hồng hào. Dưới cằm một chùm râu bạc chùng xuống trước ngực. Tinh thần lão rất quắc thước tay cầm hai chiếc nhạc lớn bằng trứng ngỗng lắc kêu leng keng.
Người võ lâm chơi nhạc là chuyện bình thường, nhưng đều là bằng sắt hay gang đúc nên. Ðằng này Vương Nguyên Bá tay lại cầm hai chiếc nhạc ánh vàng lấp loé. Nó nặng gấp đôi nhạc sắt và tỏ ra là một vật của nhà sang trọng.
Lão vừa thấy Nhạc Bất Quần đã cười ha hả nói:
- Nhạc chưởng môn thanh danh lừng lẫy võ lâm, nay tiểu lão được gặp, thật là may mắn! Hơn hai mươi năm nay không ngày nào tiểu lão không nghĩ tới đại chưởng môn. Bữa nay đại giá tới Lạc Dương thật là một hỉ sự lớn cho võ lâm ở Trung Châu.
Lão vừa nói vừa nắm chặt tay Nhạc Bất Quần mà lắc mấy cái để tỏ tình hoan hỉ chân thành.
Nhạc Bất Quần cười nói:
- Vợ chồng tại hạ đưa bọn đồ đệ đi du lịch để tìm bạn, cho thêm rộng kiến văn. Vị đại hiệp ở Trung Châu mà bọn tại hạ cần bái phỏng thứ nhất là Kim đao vô địch Vương lão gia tử. Bọn tại hạ mấy chục người đến đây một cách đột ngột thật là lỗ mãng!
Mấy ngày liền Lệnh Hồ Xung tiếp tục đi đánh bài với đám vô lại rồi uống rượu bí tỉ. Mấy hôm đầu vận hên được vài lạng, nhưng từ ngày thứ tư bị thua liểng xiểng hết sạch cả tiền. Bọn vô lại không cho hắn đánh nữa.
Lệnh Hồ Xung lửa giận bốc lên, kêu rượu uống hết bát này đến bát khác. Hắn uống mười mấy bát liền mà còn kêu lấy rượu nữa.
Ðiếm tiểu nhị hỏi:
- Tiểu khách quan! Ngươi thua hết nhẵn rồi lấy gì mà trả tiền rượu?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Hôm nay thiếu tiền thì chịu, ngày mai đến trả chứ sao.
Ðiếm tiểu nhị lắc đầu đáp:
- Ðây quán nhỏ ít vốn. Ðến bạn bè thân thích cũng không ai uống chịu cả.
Lệnh Hồ Xung cả giận quát hỏi:
- Mi khinh tiểu gia không có tiền hay sao?
Ðiếm tiểu nhị cười đáp:
- Bất luận quan khách là tiểu gia, tiểu điếm chỉ bán tiền mặt chứ không bán chịu.
Lệnh Hồ Xung nhìn lại thân mình thấy quần áo lam lũ không ra vẻ người sẵn tiền. Lúc này ngoài thanh bảo kiếm cài ở sau lưng, chẳng còn vật gì khác. Hắn liền cởi thanh kiếm ra đập xuống bàn nói:
- Ngươi đem cầm cái này cho ta!
Một tên vô lại đứng bên còn muốn được thêm tiền vội nói:
- Ðược rồi! Ðể ta đi tìm cầm cho.
Ðoạn gã cầm kiếm đem đi.
Ðiếm tiểu nhị lại đưa ra hai hồ rượu.
Lệnh Hồ Xung uống hết một hồi thì gã vô lại kia đem về mấy đồng bạc vụn nói:
- Cái đó cầm được ba lạng bốn đồng cân bạc.
Rồi đưa cả tiền lẫn biên lai cho Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung cầm lấy tiền có lẽ không đủ ba lạng. Hắn cũng không nói gì nữa lại ngồi vào đánh bạc. Hắn đánh đến chiều thì cả tiền rượu cả tiền thua bạc, ba lạng bạc đều mất biến.
Lệnh Hồ Xung nhìn tên vô lại ngồi bên là Trần Oai Chủy nói:
- Cho ta mượn ba lạng, hễ được trả gấp đôi.
Trần Oai Chủy cười hỏi:
- Thua hết rồi sao?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Thua hết rồi. Ngày mai ta trả ngươi.
Trần Oai Chủy nói:
- Coi bộ nhà ngươi làm gì có tiền. Ngươi mà thua thì lấy đâu trả? Chẳng lẽ bán vợ đợ em gái ư?
Lệnh Hồ Xung cả giận xoay tay lại tát gã kia một cái đồng thời vồ lấy mấy lạng bạc để trước mặt gã.
Trần Oai Chủy la lên:
- Hỏng rồi! Hỏng rồi! Thằng lỏi này là một tên cường đạo.
Bọn vô lại về hùa với nhau xúm cả vào, bảy tám gã vung quyền lên giáng xuống người Lệnh Hồ Xung.
Gặp lúc bình thời thì đừng nói bọn vô lại mèo què này mà cả đến những tay cao thủ võ lâm vị tất đã làm gì đuợc hắn. Nhưng hiện giờ trong tay hắn không còn tấc sắt mà nội lực mất hết. Toàn thân võ nghệ không phát huy được chút nào. Hắn đành để cho mấy tên vô lại đè mình xuống rồi thượng cẳng chân hạ cẳng tay đánh túi bụi. Thật là cọp xuống bình nguyên bị chó nhờn. Hắn bị đánh đến thâm tím mặt mũi, khắp mình bị thương.