Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 8 : Lâm Chấn Nam phá Tồi Tâm chưởng
Ngày đăng: 14:12 18/04/20
Lâm Chấn Nam phá Tồi Tâm chưởng
Mọi người trong lòng phiền muộn chẳng ai muốn nói năng gì. Họ lặng lẽ ngồi uống rượu giải sầu.
Chẳng bao lâu, mấy người say quá lăn ra ngủ.
Sáng sớm hôm sau, mấy nhà trồng trọt ở trong làng mé tây gánh rau đưa đến cho tiêu cục.
Phước Oai tiêu cục nhiều người, nguyên về rau dưa, mỗi ngày ăn hết hai gánh lớn mới đủ. Trước nay Phước Oai tiêu cục đều lấy rau của những người này. Hai người đến bán rau lấy tiền rồi cáo từ ra về. Mọi người trong tiêu cục không ai nói gì, đứng tụ tập ở cổng sau để coi động tĩnh. Họ thấy hai nhà nông quẩy gánh không về ra khỏi cổng vài chục bước vẫn chưa xảy ra chuyện gì khác lạ thì bụng bảo dạ:
- Câu "Ra khỏi cổng mười bước là phải chết" chuyên để đối với người trong tiêu cục, không ai can dự đến người ngoài.
Hai người bán rau đi lẫn vào với bọn khách qua đường. Ðột nhiên có người la hoảng. Rồi những người đó tới tấp tránh đi.
Mọi người trong tiêu cục xa xa trông thấy hai người bán rau đã té nhào xuống đường. Hai chiếc đòn gánh vứt bỏ một bên.
Trường hợp này xảy ra nữa, Phước Oai tiêu cục mang tiếng là tòa nhà khủng khiếp đồn đại khắp phủ Phúc Châu.
Từ đây cả tòa tiêu cục rộng lớn không một ai dám bén mảng tới nữa.
Nửa đêm hôm ấy, bỗng nghe tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên. Mấy người kỵ mã ở trong tiêu cục đã chạy đi.
Lâm Chấn Nam mở cuộc điều tra thì đó là năm tên tiêu sư thiếu nhẫn nại trước cục diện nguy hiểm, không từ biệt mà bỏ đi.
Lâm Chấn Nam lắc đầu thở dài nói:
- Lúc gặp đại nạn ai nấy tìm đường mà chạy. Lâm mỗ này không đủ lực lượng chiếu cố cho anh em. Vậy ai muốn đi đâu thì đi.
Ðám tiêu sư còn ở lại mồm năm miệng mười mạt sát năm tên tiêu sư vừa bỏ đi là những hạng người không nghĩa khí.
Dè đâu chiều hôm ấy, năm con ngựa lại đeo năm xác chết về. Năm tên tiêu sư muốn thoát ly hiểm địa lại hóa ra những người đi nộp mạng trước tiên.
Lâm Bình Chi nhìn xác chết năm tên tiêu sư, căm phẫn vô cùng. Chàng cầm trường kiếm xông ra ngoài cổng, đứng ngoài đường máu ba bước lớn tiếng nói:
- Bậc đại trượng phu mình làm mình chịu. Gã họ Dư nào đó người ở Tứ Xuyên chính do tay Lâm Bình Chi này hạ sát, không can thiệp gì đến người khác. Muốn báo thù thì cứ ra đây, dù Lâm mỗ có bị phân thây ra làm muôn đoạn cũng chẳng oán hận gì. Bằng bọn mi sát hại những người lương thiện thì đâu phải là anh hùng hảo hán? Bọn mi thẳng thắn ra đây giết Lâm Bình Chi đi là phải còn không dám chường mặt ra thì chỉ là những quân trộm cướp vô liêm sỉ, hay là loài rùa đen đê tiện.
Chàng la mỗi lúc một lớn tiếng. Sau chàng cởi áo phanh ngực ra vỗ bụng nói:
- Ta đây đường đường tấm thân nam tử coi cái chết tựa như lông hồng. Bọn mi đâm cho ta một nhát đao có hay hơn không? Can chi mà sợ hãi đến nỗi không dám nhìn mặt ta? Bọn mi thật là quân chó má, giống tiểu súc sinh.
Những người đi đường thấy chàng hai mắt đỏ mọng vừa vỗ ngực vừa la hét, nên chẳng ai dám lại gần tiêu cục, chỉ đứng đường xa mà nhìn.
Vợ chồng Lâm Chấn Nam nghe cậu con la hét đều chạy ra ngoài cổng. Mấy bữa nay hai ông bà vừa buồn rầu vừa căm phẫn không biết đến đâu mà kể, tưởng chừng như tức đến bể bụng. Bây giờ thấy Lâm Bình Chi gọi địch nhân ra khiêu chiến, hai người cũng lớn tiếng thóa mạ.
Bọn tiêu sư ngơ ngác nhìn nhau. Ai nấy đều ngấm ngầm bội phục gan dạ của ba người. Họ nghĩ thầm:
- Trước nay tổng tiêu đầu vốn là bậc anh hùng, phu nhân cũng là nữ trung hào kiệt, cái đó đã đành. Nhưng thiếu tiêu đầu được nuôi dưỡng chiều chuộng lại nhỏ tuổi mà cũng không biết sợ trời đất, kêu địch nhân ra mà thóa mạ mới thiệt là ghê gớm.
Bọn Lâm Chấn Nam ba người giơ tay dậm chân chửi bới hàng nửa ngày mà bốn bề vẫn yên lặng như tờ.
Lâm Bình Chi lại gầm lên:
- Bọn mi nói cái gì ra khỏi cổng mười bước là phải chết? vậy ta ra thêm mấy bước nữa, thử xem các ngươi có làm gì được không?
Dứt lời chàng lại tiến thêm ra ngoài mấy bước nữa. Chàng cầm ngang thanh trường kiếm đứng ngạo nghễ nhìn bốn mặt. Vương phu nhân nói:
- Những quân cẩu cường đạo kia! Bọn mi chỉ quen khinh khi người hiền lành mà khiếp sợ kẻ hung dữ. Chắc bọn mi không dám gây chuyện với con ta.
Bà kéo tay Lâm Bình Chi vào trong cổng.
Lâm Bình Chi tức giận đến độ toàn thân run bần bật. Chàng vào phòng nằm rồi nhưng không nhẫn nại được, úp sấp mặt xuống giường khóc hu hu.
Người ta thường nói: biết con chẳng ai bằng cha. Lâm Chấn Nam biết cậu con vừa rồi ra cổng kêu địch nhân thóa mạ là nhân sự căm phẫn bồng bột trong lúc nhất thời, nhưng dầu sao chàng cũng còn nhỏ tuổi chưa hết tính con nít. Ông xoa đầu chàng nói:
- Hài nhi gan dạ không nhỏ, chẳng hổ là con trai nhà họ Lâm. Ðịch nhân không dám chường mặt ra thì chúng ta biết làm thế nào được? Hài nhi hãy ngủ đi một giấc đã.
Lâm Bình Chi khóc một hồi rồi thần trí lơ mơ đưa hồn vào cõi mộng. Tối hôm ấy ăn cơm chiều xong, chàng nghe phụ thân nói chuyện khẽ với mẫu thân về mấy tên tiêu sư trong tiêu cục có kiến kỳ dị muốn đào đường hầm theo ngả sau mà chuồn. Ðường hầm họ định đào ra ngoài giới tuyến mười bước là thoát chết. Chúng cho là nếu còn ở tiêu cục thì sớm muộn gì cũng đến lượt họ phải uổng mạng.
Vương phu nhân cười lạt nói:
- Ðể cho họ chạy về phía Bắc rồi chúng ta quay xuống phía Nam.
Vương phu nhân hỏi:
- Mình đi Lạc Dương sao lại chạy về phía Nam?
Lâm Chấn Nam đáp:
- Ðịch nhân tất đoán biết chúng ta sang Lạc Dương, họ nhất định chận ngoài cửa Bắc. Chúng ta vờ chạy về phía Nam rồi sẽ vòng quay trở lại phía Bắc thành. Ðường vòng thật xa để cho bọn cẩu tặc kia có chẹn đường cũng uổng.
Lâm Bình Chi lên tiếng:
- Gia gia!
Lâm Chấn Nam hỏi:
- Có chuyện chi vậy?
Lâm Bình Chi không trả lời, sau một lúc chàng lại gọi:
- Gia gia!
Vương phu nhân hỏi:
- Ngươi muốn nói gì sao không nói đi?
Lâm Bình Chi nói:
- Hài nhi muốn đi thẳng ra cửa Bắc. Quân chó má kia đã sát hại bấy nhiêu người của chúng ta. Mình không cùng hắn liều một phen sống chết thì sao hả được nỗi căm giận này?
Vương phu nhân nói:
- Thù lớn dĩ nhiên phải báo. Nhưng cái bản lĩnh nhỏ mọn của ngươi chống làm sao lại được "Tồi tâm chưởng" của địch?
Lâm Bình Chi hằn học đáp:
- Nhiều lắm chẳng qua cũng như Hoắc tiêu đầu là cùng. Mình để hắn đánh bể trái tim thì thôi chứ sao?
Lâm Chấn Nam sắc mặt xám xanh nói:
- Ba đời họ Lâm nhà ta nếu ai cũng nói "cái dũng của kẻ thất phu như ngươi thì Phước Oai tiêu cục chẳng cần chờ đến người gây hấn, tự mình cũng tan vỡ rồi.
Lâm Bình Chi thấy phụ thân nổi giận, không dám nói nữa, lặng lẽ đi theo song thân đi về phía Nam. Ba người ra khỏi cửa thành rồi rẽ sang ngả Tây Nam. Sang sông Giang Mân rồi qua Nam Ðài, Nam Tự, vượt núi Cát Linh đến vịnh Vinh Thái. Suốt một ngày trời dong ruổi ngựa không dừng vó. Khi tìm đến một nhà khách điếm để ngủ trọ thì ba người đã mệt nhoài. May dọc đường không xảy ra sự gì.
Ăn cơm tối xong, Lâm Chấn Nam mới thở phào một cái khẽ nói:
- Bây giờ có thể thoát khỏi tay ác tặc rồi.
Vương phu nhân nhìn Lâm Bình Chi nói:
- Hài nhi! Mình không đè nén được phẫn khí thì sao phải là hảo hán. Mối thù này không trả được càng không phải là hảo hán.
Lâm Bình Chi nói:
- Ðúng thế! Hài nhi thấy rõ chúng vẫn sợ hãi gia gia. Nếu không thì sao thủy chung chúng vẫn không dám kéo đến nhà khiêu chiến?
Lâm Chấn Nam lắc đầu đáp:
- Tiểu hài tử! Ngươi không biết trời cao đất dày là gì? Ngủ đi thôi!
Sáng sớm hôm sau ba người trở dậy rồi. Lâm Chấn Nam lên tiếng gọi:
- Ðiếm gia! Ðiếm gia!
Nhưng trong khách điếm yên lặng như tờ không một tiếng động, ông lại ra cửa gọi:
- Ðiếm gia! Ðiếm gia...