Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 83 : Bách phát đồng tử nhâm vô cương

Ngày đăng: 14:13 18/04/20


Bách phát đồng tử nhâm vô cương



Vợ chồng Nhạc Bất Quần mới nghe người lên tiếng lúc đầu đã biết ngay là những quái khách ở Ðào Cốc tới nơi. Khi hai người nghe bọn chúng tranh luận nhau hoài về câu chuyện vớ vẩn thì không còn nghi ngờ gì nữa.



Hai người giơ tay ra hiệu cho con gái cùng Lâm Bình Chi ẩn vào sau thần tượng.



Bỗng nghe Ðào cốc chư quái tiếp tục tranh chấp không ngớt mà vẫn chẳng đi đến kết quả nào?



Nhạc Linh San cười thầm trong bụng:



- Có gì mà phải cãi nhau hoài. Sao không vào coi sẽ biết ngay là Dương Tái Hưng hay Dương Ngũ Lang?



Nhạc phu nhân lắng tai nghe cuộc đối thoại bên ngoài thì chỉ thấy tiếng 5 người, bà cho là Ðào Thực Tiên bị mình đâm quả đã chết rồi.



Sở dĩ bà cùng trượng phu muốn rời xa núi Hoa Sơn là để lẩn tránh bọn Ðào cốc chư quái, phòng họ lên núi trả thù. Không ngờ lại chạm trán nhau ở đây. Tuy hiện giờ chúng chưa phát giác, song lát nữa bọn Lao Ðức Nặc tới nơi thì trốn đâu cho thoát?



Bên ngoài bọn ngũ quái càng cãi nhau kịch liệt. Sau cùng một người nói:



- Chúng ta cứ vào xem tượng phật nào sẽ rõ.



Thế rồi cả năm người ùa vào. Một người lớn tiếng reo:



- A ha! Ngươi hãy coi kìa! Hiển nhiên chẳng phải thần tượng Dương Tái Hưng là gì! Ðúng là Dương Tái Hưng rồi!



Người đó là Ðào Chi Tiên.



Ðào Cán Tiên vò đầu bứt tai cãi:



- Ðây chỉ viết là Dương Công Tái chứ có viết là Dương Tái Hưng đâu. Nguyên vị tướng quân này họ Dương tên là Công Tái. Chà! Dương Công Tái! Cái tên nghe hay dữ!



Ðào Chi Tiên tức quá lớn tiếng:



- Rõ ràng là Dương Tái Hưng, ngươi còn cãi vhầy cãi cối gì nữa! Ai đời lại viết là Dương Công Tái bao giờ?



Ðào Cán Tiên vẫn khăng khăng:



- Nơi đây viết là Dương Công Tái chứ không viết là Dương tái Hưng...



Ðào Căn Tiên xen vào:



- Thế còn ba chữ "Hưng chi thần" là nghĩa làm sao?



Ðào Diệp Tiên đáp:



- Hưng đây đọc là "Hứng". "Hứng" là cao hứng. "Hứng chi thần" là nói tinh thần rất cao hứng. Ồ! Dương Công Tái, thằng lỏi họ Dương chết rồi có người thờ cúng, dĩ nhiên tinh thần gã rất cao hứng.



Ðào Căn Tiên gật đầu nói:



- Phải phải! Ðúng thế thật!



Ðào Hoa Tiên nói:



- Tiểu đệ bảo nơi đây thờ Dương Thất Lang quả đã không lầm. Thế mới biết Ðào Hoa Tiên này kiến thức hơn người.



Ðào Chi Tiên và Ðào Cán Tiên tức giận nói:



- Ðây là Dương Công Trí sao lại nói Dương Thất Lang?



Ðào Hoa Tiên hỏi lại:



- Tam ca! Dương Tái Hưng đứng hàng thứ mấy?



Ðào Chi Tiên lắc đầu đáp:



- Ta không biết.



Ðào Hoa Tiên nói:



- Dương tái Hưng đứng hàng thứ bẩy tức là Dương Thất Lang. Nhị ca! Dương Công Tái đứng hàng thứ mấy?



Ðào Cán Tiên đáp:



- Trước kia ta đã biết nhưng bây giờ quên mất rồi.



Ðào Hoa Tiên nói:



- Tiểu đệ nhớ rõ y đứng hàng thứ bẩy nên gọi là Dương Thất Lang.



Ðào Căn Tiên nói:



- Thần tượng đây nếu là Dương Tái Hưng thì không phải Dương Công Tái, mà là Dương Công Tái thì không phải Dương Tái Hưng. Có lý đâu vừa là Dương Công Tái vừa là Dương Tái Hưng được.



Ðào Diệp Tiên nói:



- Ðại ca còn có chỗ chưa rõ. Chữ "tái" đây nghĩa là gì? "Tái" là ý nói thêm một người nữa. Vậy nhất định là hai người chứ không phải một. Tượng thần là chỉ Dương Công Tái mà cũng là Dương Tái Hưng.



Bốn người kia cùng đồng thanh:



- Có lý! Nói như vậy mới phải.



Ðào Chi Tiên lại lên tiếng:



- Ngươi bảo chữ "tái" làm một người nữa. Thế thì Dương Thất Lang có chữ "thất" cũng thêm bẩy người nữa hay sao?



Ðào Diệp Tiên đáp:



- Phải rồi! Dương Thất lang có bảy đứa con. Ðó là một điều mà ai cũng biết.



Ðào Căn Tiên hỏi:



- Nếu vậy trong tên người nào có chữ "thiên" là người ấy sinh ngàn con mà có chữ "vạn" thì sinh muôn con hay sao?




- Ðến cung Thiên Thu lấy báu vật ư? Bạch Phát đồng tử (tóc bạc mà còn trẻ nít) đã có ý muốn đến cung Thiên Thu trên đời này còn ai dám tranh với sư ca nữa?



Nhạc Bất Quần nghe nói tới đây liền nhìn vợ gật đầu mấy cái. Tiên sinh bụng bảo dạ:



- Té ra gã này là Bạch Phát đồng tử Nhâm Vô Cương. Ta nghe nói lão giết người không chớp mắt, nổi tiếng là một tay tâm địa độc ác. Có điều gần 20 năm nay ta không nghe thấy tên tuổi lão nữa. Ai ngờ



lão chính là sư huynh Sát y danh nhân Bình Nhất Chỉ.



Nhạc phu nhân không hiểu lai lịch Bạch Phát đồng tử, nhưng thấy da mặt trượng phu chuyển động, mắt lộ vẻ khiếp sợ thì biết lai lịch lão không phải tần thường. Bà nóng lòng muốn biết nhưng không dám mở miệng hỏi.



Bạch Phát đồng tử cười hì hì, khoa chân múa tay như tính ngây thơ của trẻ nít. Lão nói:



- Sư đệ! Lần trước cung Thiên Thu mở cửa, nhưng "Long trượng chưởng" của ta mới bắt đầu luyện. Ta tự biết mình không thể lên được, phải có công chờ đợi 30 năm đằng đẵng cho tới ngày nay đâu phải chuyện d dàng. Dĩ nhiên ta muốn thử đi một chuyến. Thực ra có sư đệ cùng đi càng tốt. Anh em mình liên thủ với nhau dĩ nhiên thanh thế mạnh hơn một người nhiều.



Bình Nhất Chỉ đáp:



- Chịu thôi! Chịu thôi! Tiểu đệ không đến cung Thiên Thu thì đôi ta còn tình nghĩa anh em. Nếu tiểu đệ cũng nổi lòng tham muốn thì e rằng chưa rời khỏi Chu Tiên trấn đã mất mạng vói "Long trượng chưởng" của đại ca rồi. Trên đời này làm gì có sát nhân danh y thứ hai. Ðầu tiểu đệ bị chưởng lực của đại ca đánh vỡ rồi thì ai chữa cho tiểu đệ?



Nhâm Vô Cương cười nói:



- Người nào trúng phải "Long Trượng chưởng" của ta thì chính Sát nhân danh y là sư đệ tự mình ra tay điều trị cũng vị tất đã cứu sống được.



Bình Nhất Chỉ nói:



- Ðúng thế! Giết người thì dễ cứu người mới khó. Ðịnh lý này từ ngày xưa để lại vẫn không thay đổi.



Nhâm Vô Cương nói:



- Cái đó không thể lấy định luật mà nói được. Cần phải biểu người muốn giết là ai, muốn cứu là ai.



Tỷ như muốn hạ sát Bạch Phát đồng tử thì e rằng không phải chuyện dễ.



Bình Nhất Chỉ nói:



- Ðúng lắm! Ðúng lắm! Chả thế mà trên chốn giang hồ không biết bao nhiêu người muốn băm vằm Nhâm sư huynh ra làm trăm ngàn mảnh mà sư huynh vẫn sống cho đến thủa bạc đầu, xem chừng còn cơ sống được bảy tám chục năm nữa.



Nhâm Vô Cương cười ha hả nói:



-Năm nay ta đã 74 tuổi mà sống thêm bảy tám chục năm nữa há chẳng biến thành yêu quái hay sao?



Bình Nhất Chỉ hỏi:



- Sư ca! Bây giờ tiểu đệ lại chữa bệnh cho một người. Sư ca có muốn đi với tiểu đệ thì đi.



Nhâm Vô Cương cười đáp:



- Ngồi lì trong cái nhà ba gian nhỏ bé của sư đệ này thì buồn đến chết mất. Vậy ta theo sư đệ càng hay.



Hai người vừa đi vừa nói chuyện đến một căn nhà khác.



Nhạc Bất Quần ngó bà vợ giơ tay ra hiệu. Hai người liền lẳng lặng ra đi. Khi rời khỏi căn nhà mấy chục trượng mới dám bước nhanh.



Nhạc phu nhân hỏi:



- Nội công lão Bạch phát đồng tử kia dường như còn cao thâm hơn Sát nhân danh y nhiều. Hai người này thuộc môn phái nào?



Nhạc Bất Quần đáp:



- Nghe nói sư phụ Bình Nhất Chỉ là một lão đạo sĩ ẩn cư trên núi Phục Ngưu, còn lão ở môn phái nào, lai lịch ra sao, thì trong võ lâm thì chẳng một ai hay.



Nhạc phu nhân nói:



- Coi hành động của hai lão này thì đúng là thuộc phe tà nhiều hơn phe chính.



Nhạc Bất Quần nói:



- Ðào cốc lục tiên hiện đã tới đây thì phủ Khai Phong lắm chuyện rắc rối. Chúng ta sớm đi thì hơn, đừng giăng mắc với họ nữa.



Nhạc phu nhân hắng dặng một tiếng ra chiều buồn bã. Mấy tháng nay trượng phu bà là chưởng môn một phái trong Ngũ nhạc kiếm phái phải chịu bao phen nhục nhã. Ðịa vị tôn trọng như vậy mà phải ẩn lánh nay đây mai đó. Thiên hạ bao la bát ngát tựa hồ không tìm được một chỗ yên thân thì bà không phiền muộn thế nào được.



Tuy hai ông bà không nói gì, nhưng h đề cập chuyện này là muốn tránh đi thật xa để khỏi phiền lụy.



Chỉ trong khoảnh khắc hai người về tới miếu Dương tướng quân thấy Nhạc Linh San, Lâm Bình Chi, Lao Ðức Nặc và quần đệ tử đang chờ trong hậu điện. Người nào cũng tỏ vẻ xao xuyến không được yên lòng.



Nhạc Bất Quần ra lệnh:



- Về thuyền cả đi!



Mọi người đều biết Ðào cốc ngũ quái hiện đang ở gần đây, nên không ai hỏi gì nữa, cùng nhau lật đật về thuyền.



Lao Ðức Nặc đã hiểu ý sư phụ liền bảo nhà đò:



- Chúng ta gặp việc gấp không thể nấn ná ở lại Khai Phong. Vậy nhổ neo cho thuyền chạy ngay!



Nhà đò lấy làm kỳ đáp:



- Ở lại Khai Phong một đêm nữa không hay sao? Nước sông Hoàng Hà chảy xiết mà thuyền đi đêm rất nguy hiểm. Ðể sáng mai khởi hành sớm là hơn. Có nấn ná lại một đêm cũng chẳng là bao.



Lao Ðức Nặc lấy một đỉnh bạc năm lạng đưa cho nhà đò nói:



- Thưởng cho ngươi hai lạng, Nhổ neo ngay bây giờ, không thể trì hoãn được.



Nhà đò coi đỉnh bạc khá nặng, huống chi bọn khách này bất luận nam nữ đều đeo kiếm kè kè bên mình. Hắn xem chừng không vâng theo cũng chẳng được liền ngỏ lời cảm ơn cầm ấy đỉnh bạc, lăng xăng chạy ra đầu thuyền nhổ sào.



Giữa lúc ấy, bỗng nghe Ðào cốc ngũ tiên lớn tiếng hô hoán:



- Lệnh Hồ Xung! Lệnh Hồ Xung! Ngươi ở đâu?



Vợ chồng Nhạc Bất Quần và đệ tử phái Hoa Sơn đều cả kinh thất sắc.