Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 85 : Càng say ta phải biết cho đủ điều
Ngày đăng: 14:13 18/04/20
Càng say ta phải biết cho đủ điều
Giữa lúc Ðào cốc lục tiên cùng nhau tranh luận thì nhà đò nhấc sào khai thuyền.
Vợ chồng Nhạc Bất Quần hết đưa mắt nhìn Lệnh Hồ Xung lại ngó Ðào cốc lục tiên, rồi đưa mắt nhìn nhau. Hai người cùng nghĩ bụng:
- Bình Nhất Chỉ chịu lời ủy thác chữa thương thế cho Lệnh Hồ Xung, theo giọng lưỡi lão thì người đó phải là một nhân vật có địa vị rất cao trong võ lâm, nên họ mới dám coi chưởng môn phái Hoa Sơn không vào đâu, mà lại còn tỏ ra rất cung kính đối với một tên đệ tử của bản phái. Nhưng người ủy thác đó là ai?
Giả tỷ ngày thường thì vợ chồng tiên sinh đã kêu Lệnh Hồ Xung lại để hỏi cho biết ngọn ngành.
Nhưng hiện nay giữa thầy trò bất giác đã nẩy ra nhiều mối hiềm nghi. Hai ông bà cùng cho là không phải lúc tra hỏi Lệnh Hồ Xung.
Gió thuận nước xuôi, con thuyền chạy veo veo. Chiều hôm ấy chỗ thuyền đậu chưa dời xa phủ Khai Phong mấy.
Nhà đò thổi cơm, bỗng trên bờ có người dõng dạc hô hoán:
- Xin cho tại hạ hỏi một lời: Các vị anh hùng phái Hoa Sơn có đi thuyền này không?
Nhạc Bất Quần chưa kịp trả lời thì Ðào cốc lục tiên đã mau miệng hót lẻo:
- Ðào cốc lục tiên cùng các vị anh hùng hảo hán phái Hoa Sơn đều ở trên thuyền này. Có điều chi vậy?
Người trên bờ thích quá reo lên:
- Nếu vậy hay bọn tại hạ chờ ở đây đã một ngày một đêm rồi. Nào các anh em mau ra đây!
Bỗng thấy mười mấy tên đại hán chia thành hai hàng chạy ra đứng hai bên một cái rạp lợp tranh.
Tay mỗi người đều cầm một cái hộp gỗ sơn son.
Một người tay không mình mặc áo lam đi tới trước thuyền khom lưng thi lễ nói:
- Tệ chủ nhân được tin Lệnh Hồ thiếu hiệp thân thể khiếm an, trong lòng rất tưởng vọng. Ðáng lý người thân hành đến vấn an nhưng chưa kịp về tới, nên phái tiểu nhân dâng đồ lễ mọn, xin Lệnh Hồ thiếu hiệp vui lòng truy lãnh.
Bọn đại hán tới tấp chạy lên đầu thuyền, đem mười mấy cái hộp xuống.
Lệnh Hồ Xung lấy làm kỳ hỏi:
- Quí chủ nhân là ai? Sao lại cho đồ trọng hậu thế này. Tại hạ không dám thọ lãnh.
Hán tử kia nói:
- Lệnh Hồ thiếu hiệp cứ mở hộp ra coi sẽ rõ. Thiếu hiệp là người phúc hậu tất nhiên bệnh thế mau được bình phục. Xin thiếu hiệp bảo trọng tấm thân.
Gã nói xong khom lưng thi lễ dẫn cả bọn đưa vào.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Nhưng không hiểu ai đã đưa lễ vật tặng tống cho tại hạ. Thế mới thật là kỳ!
Bọn Ðào cốc lục tiên tính tình nóng nảy chẳng khác loài khỉ đều không nhịn được, liền cất tiếng giục:
- Hãy mở ra coi đã nào! Y vừa bảo vừa mở hộp sẽ biết đó thôi.
Thế rồi năm người hấp tấp mở nắp mấy hộp ra thì thấy trong hộp đựng toàn thức ăn, có điểm tâm, có gà đút lò, heo quay để nhấm rượu. Lại có đủ nhân sâm, yến sào, kim ngân, thủ ô là những vị thuốc trân quí.
Mấy hộp sau cùng thì đựng những đỉnh vàng đĩnh bạc nhỏ bé để Lệnh Hồ Xung tiện dụng.
Nguyên hai hộp này cũng đủ cung cấp cho phái Hoa Sơn ăn xài trong mấy năm.
Ðào cốc ngũ tiên thấy trái cây, kẹo mứt, thì chẳng nể nang gì nữa, liền dốc cả vào miệng mà nhai ngồm ngoàm. Chúng vừa ăn vừa reo:
- Ngon quá, ngon quá!
Mười mấy hộp đều không thụ danh mà cũng không ghi dấu hiệu. Vậy người đưa lễ là ai? Chẳng tài nào biết được.
Lệnh Hồ Xung nhìn Nhạc Bất Quần nói:
- Sư phụ! Ðệ tử chẳng hiểu vụ này ra sao. Song người đưa lễ không phải có ác ý, mà cũng không phải làm trò diễu cợt.
Hắn vừa nói vừa bưng hộp điểm tâm kính dâng sư phụ sư nương rồi cùng chia cho bọn sư đệ, sư muội.
Nhạc Bất Quần hỏi:
- Gần đây ngươi có bạn thân trên chốn giang hồ không?
Lệnh Hồ Xung trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu đáp:
- Không có.
- Toe toe toe! Là nói ba hoa chích choè.
Tổ Thiên Thu nói:
- Nghi địch chế ra thứ rượu khác. Còn vua Nghiêu vua Thuấn uống rượu gạo hoặc rượu lúa mạch thì biết làm sao được?
Mọi người trong thuyền biết là Tổ Thiên Thu cãi chầy cãi cối đều cười ồ.
Lệnh Hồ Xung cười hỏi:
- Tiên sinh đã nói rượu này ngon, còn bảo anh hùng hảo hán phi rượu chẳng có gì làm vui lại không uống?
Tổ Thiên Thu đáp:
- Vãn sinh đã nói rượu ngon không có ly đẹp là uổng.
Ðào Cán Tiên nói:
- Tiên sinh nói ba hoa nào chung Phí Thúy, nào chén Dạ Quang gì gì cũng là láo khoét! Trên đời làm gì có những thứ đó? Hoặc có chăng nữa cũng chỉ một vài chiếc, ai mà sắm đủ hết được?
Tổ Thiên Thu đáp:
- Ðồ uống rượu của kẻ sĩ phong nhã dĩ nhiên phải có đủ. Người ta có ngư ẩm như các vị đâu mà bất cứ chung to bát lớn thứ gì cũng được?
Ðào Diệp Tiên nói:
- Tiên sinh có phải là kẻ sĩ phong nhã không?
Tổ Thiên Thu đáp:
- Bảo nhiều mà không phải nhiều, nói ít cũng không phải ít. Ba phần phong nhã thì nhất định là có.
Ðào cốc lục tiên cười ha hả hỏi:
- Ðây có tám thứ rượu ngon tức là phải có tám thứ cốc chén mới đủ. Trong mình tiên sinh mang được mấy thứ?
Tổ Thiên Thu đáp:
- Bảo nhiều mà không phải nhiều, nói ít cũng không phải ít. Mỗi thứ một chiếc thì có đủ.
Ðào cốc lục tiên cả cười reo lên:
- Ngưu Bì đại vương! Ngưu Bì đại vương!
Ðào Chi Tiên nói:
- Bây giờ chúng ta đánh cuộc. Nếu tiên sinh có đủ tám thứ chén thì ta nuốt từng cái vào bụng hết.
Nhưng nếu tiên sinh không có thì sao?
Tổ Thiên Thu đáp:
- Nếu vãn sinh không có thì chịu phạt cũng phải nuốt những thứ chén bát này vào bụng.
Ðào cốc lục tiên đồng thanh:
- Tuyệt diệu! thật là tuyệt diệu! Thử coi y.....
Lục tiên chưa dứt lời đã thấy Tổ Thiên Thu thò tay vào bọc móc ra một chén có ánh sáng mát dịu.
Ðó là chén dương chi bạch ngọc.
Ðào cốc lục tiên giật mình kinh hãi, chưa kịp nói tiếp thì Tổ Thiên Thu cứ thò tay vào bọc móc mãi ra không hết. Quả nhiên là ly Phí Thúy, chung tê giác, chén cổ đẳng, chén thanh đồng, chén dạ quang, cốc pha lê, chén sứ cổ, chẳng thiếu thứ gì.
Lão lấy đủ tám thứ cốc chén rồi tiếp tục lấy nữa ra, có thứ chén vàng kim quang rực rỡ, có thứ chén bạc chạm khắc tinh vi, có thứ chén đá vân hoa sặc sỡ, lại có chén bằng ngà voi, bằng nanh hổ, bằng da trâu, bằng ống trúc, bằng bạch dương v.v... đủ cả lớn nhỏ.
Mọi người giương mắt lên ngây người ra mà nhìn, chẳng ai ngờ trong bọc anh đồ kiết lại đựng lắm thứ chén uống rượu như thế.
Tổ Thiên Thu hỏi:
- Thế nào?
Ðào Chi Tiên xịu mặt ra đáp:
- Tại hạ thua rồi, đành nuốt tám thứ chén kia vậy.
Hắn cầm chén bạch ngọc bóp vỡ làm đôi rồi bỏ vào miệng nhai sào sạo nát ra như cám đoạn nuốt xuống.