Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 88 : Hoàng Hà quái khách bắt Lệnh Hồ Xung

Ngày đăng: 14:13 18/04/20


Hoàng Hà quái khách bắt Lệnh Hồ Xung



Ðào Chi Tiên cả kinh la hoảng:



- Ðừng hại em ta!



Người tròn ủng hỏi lại:



- Ta muốn giết y thì ngươi làm gì được?



Ðào Chi Tiên chạy như bay vào khoang thuyền. Hắn ôm cả Ðào Thực tiên lẫn cái giường ấy vào trong tay.



Quái nhân tròn ủng thực ra chỉ muốn Ðào Chi Tiên rời khỏi chỗ đó rồi hắn lại nhảy lên nắm lấy Lệnh Hồ Xung vác lên vai chạy như bay.



Ðào Chi Tiên nghĩ bụng:



- Bình đại phu bảo bọn ta trông nom Lệnh Hồ Xung mà để ngưòi ta bắt đi thì rồi đây biết trả lời đại phu thế nào? Nếu bỏ mặc Ðào Thực tiên thì e rằng y đang bị nội thương không đủ sức chống đối với địch nhân đến tập kích.



Hắn liền ôm cả Ðào Thực tiên rượt theo.



Nhạc Bất Quần nhìn vợ giơ tay ra hiệu rồi nói:



- Sư muội trông nom bọn đệ tử để ta rượt theo xem sao.



Nhạc phu nhân gật đầu. Hai người cùng hiểu cường địch vây quanh, nếu cả hai cùng rượt theo quái nhân thì e rằng bọn nam nữ đệ tử trong thuyền lại mắc vào tay địch thủ.



Quái nhân tròn ủng và Ðào Chi Tiên khing công ngang nhau. Mỗi lão cùng mang một người nên lúc chạy dĩ nhiên chẳng mau lẹ bằng tay không được.



Nhạc Bất Quần thi triển kinh công đến tột độ, dần dần theo kịp. Bỗng nghe Ðào Chi Tiên la lối om sòm đòi quái nhân tròn ủng phải buông Lệnh Hồ Xung xuống, nến không quyết chẳng chịu thôi.



Ðào Thực Tiên tuy không nhúc nhích được mà miệng vẫn không ngớt tranh biện với Ðào Chi Tiên. Hắn nói:



- Ðại ca, nhị ca đều không có ở đây. Vậy tam ca có đuổi kịp quái nhân tròn ủng cũng chẳng làm được gì hắn. Ðã không làm được gì hắn thì bỏ quách là xong, chứ đứng dọa già vô ích.



Ðào Chi Tiên nói:



- Tiểu đệ xem chừng quái nhân tròn ủng chạy rất lẹ không dừng bước chút nào mà lại báo hăm dọa để ngăn trở thì e rằng không đúng.



Nội lực Ðào Chi Tiên quả là ghê gớm. Trong tay hắn ôm một người, miệng vẫn tranh chấp không chịu, thế mà chân hắn vẫn chạy nhanh như bay không đờ đẫn chút nào.



Nhạc Bất Quần ngấm ngầm kinh hãi bụng bảo dạ:



- Bọn lục quái này, không hiểu võ công thuộc gia số nào? May mà chúng dở điên dở khùng, hành động cùng nói năng bất còn nhân tình. Không thế thì chúng sẽ thành những tay kình địch của võ lâm khó bề giải quyết.



Cả ba người rượt theo như một sợi dây chạy về hướng Ðông Bắc. Nẻo đường này mỗi lúc một chật vật vì phải trèo dốc.



Nhạc Bất Quần sực nhớ ra điều gì tự hỏi:



- Nếu quái nhân tròn ủng kia mà đặt những tên cao thủ nằm phục trong khe núi này để dẫn ta vào cạm bẫy thì làm thế nào?



Tiên sinh ngần ngừ một chút thì thấy quái nhân tròn ủng đã vác Lệnh Hồ Xung chạy đến một gian nhà ngói trên sườn núi, vượt tường mà vào.



Ðào Chi Tiên cắp Ðào Thực Tiên cũng vượt tường vào theo. Bất thình lình hắn la lên một tiếng thật to, hiển nhiên trúng kế mai phục và bị hãm rồi.



Nhạc Bất Quần chạy thẳng đến bên tường bỗng nghe Ðào Thực Tiên nói:



- Tiểu đệ đã bảo tam ca phải cẩn thận rồi mà. Tam ca coi đấy, bây giờ người ta chăng lưới bắt một mẻ. Con cá lớn cũng bị bắt thì còn gì thể diện nữa?



Ðào Chi Tiên cãi:



- Ngươi nói bậy. Một là hai con cá lớn chứ không phải một. Thứ hai ngươi bảo ta cẩn thận bao giờ?



Ðào Thực Tiên nói:



- Trước đây ít lâu tiểu đệ với tam ca vào lấy trộm thạch lựu trên vây ở phía trong tường nhà người ta, tiểu đệ đã bảo tam ca phải cẩn thật, chẳng lẽ tam ca quên rồi ư?



Ðào Chi Tiên nói:



- Ðó là việc 40 năm về trước có liên can gì đến chuyện bây giờ?



Ðào Thực Tiên đáp:



- Dĩ nhiên là có liên can. Lần ấy tam ca không cẩn thận té xuống bị người ta đánh cho một chập. Sau đại ca, nhị ca và tứ ca đồng thời đuổi đến giết sạch cả nhà họ. Lần này tam ca không cẩn thận thì cũng bị người ta bắt.



Ðào Chi Tiên hỏi:
Lão bỏ đao và chậu nước nóng xuống, chạy ra mở cửa cho Tổ Thiên Thu.



Tổ Thiên Thu vừa đi vào nhà vừa hỏi:



- Lão Ðầu Tử! Vụ này lão tạ ơn ta bằng cách nào? Giữa lúc cấp bách ta lại không tìm thấy lão, ta đàng lấy "Tục mệnh bát hoàn" của lão gạt cho y uống vào. Giả tỷ lão mà biết tất cũng đem linh đan diệu dược này mời thì vị tất y đã chịu uống.



Lão Ðầu Tử tức giận gạt đi:



- Nói năng gì nhiều thế?...



Tổ Thiên Thu liền ghé tai vào Lão Ðầu Tử nói nhỏ mấy câu.



Lão Ðầu Tử nhảy bật lên như cái lò xo lớn tiếng hỏi:



- Có thật chuyện ấy ư?.. Lão... Lão không gạt ta đấy chứ?



Tổ Thiên Thu nói:



- Ta gạt lão làm chi? Ta đã thám thính quả thật như vậy. Lão Ðầu Tử! Chúng ta cùng nhau giao kết đã mấy chục năm nên hiểu nhau lắm rồi. Ta làm việc này chắc hợp ý lão lắm thì phải!



Lão Ðầu Tử đáp:



- Phải rồi! Phải rồi! Ðáng chết! Ðáng chết!



Tổ Thiên Thu lấy làm kỳ hỏi:



- Sao lại phải rồi, mà lại đáng chết?



Lão Ðầu Tử đáp:



- Lão làm phải còn ta đáng chết!



Tổ Thiên Thu càng lấy làm lạ hơn nữa, lại hỏi:



- Tại sao lão lại đáng chết?



Lão Ðầu Tử dắt tay Tổ Thiên Thu kéo thắng vào trong phòng con gái rồi quay về phía Lệnh Hồ Xung dập đầu lạy xuống nói:



- Lệnh Hồ công tử! Lệnh Hồ đại nhân! Lệnh Hồ gia gia. Tiểu nhân bị mỡ lợn lấp mất cả trí sáng suốt thàng ra đắc tội với công tử. May mà lòng trời còn tựa xui khiến Tổ Thiên Thu vừa kịp tới nơi. Giả tỷ tiểu nhân mà đâm chết công tử rồi thì có đem xương thịt Lão Ðầu Tử này nấy thành cao cũng không đủ chuộc tội trong muôn một.



Lão dứt lời xì sụp lạy mãi.



Lệnh Hồ Xung miệng bị nhét giẻ, chỉ ú ớ không ra tiếng.



Tổ Thiên Thu bình tĩnh sáng suốt ngó thấy ngay vội rút nửa tấm khăn ở miệng Lệnh Hồ Xung ra hỏi:



- Lệnh Hồ công tử! Tại sao công tử lại đến chốn này?



Lệnh Hồ Xung vội nói:



- Lão tiền bối! Tiền bối dậy đi! Ðại lễ này khiến vãn bối hổ thẹn vô cùng!



Lão Ðầu Tử đáp:



- Người ta thường nói: kẻ không biết là không có tội. Lão đầu nhi không biết Lệnh Hồ công tử lại có quan hệ sâu xa với ân nhân của lão, thành ra mạo phạm. Trời ơi! Tiểu lão tội thật đáng chết, gây ra tội nghiệt tày đình! Nếu tiểu lão mà biết rõ thì dù có cả trăm đứa con gái cũng vui lòng để chúng chết hết chứ chẳng dám lấy nửa giọt máu của Lệnh Hồ công tử hòng cứu sinh mạng cho chúng.



Tổ Thiên Thu trừng mắt lên hỏi:



- Lão Ðầu Tử! Lão đem Lệnh Hồ công tử trói vào đây để làm gì vậy?



Lão Ðầu Tử hoang mang đáp:



- Trời ơi! Ta biết mình đã bạo thiên ngược địa, làm càn, làm bậy. Lão còn hỏi ta làm cái gì?



Tổ Thiên Thu lại hỏi:



- Chậu nước nóng này với con dao nhọn kia để đây dùng vào việc gì?



Bỗng nghe "bốp bốp" mấy tiếng rùng rợn! Lão Ðầu Tử giơ tay lên tự tát luôn vào mặt mình mấy cái. Mặt lão đã béo đầy những thịt thành tròn ủng. Bây giờ bị tát mấy cái sưng vù lên trông càng gớm khiếp.



Lệnh Hồ Xung nói:



- Vãn bối chẳng khác nào người trên chín tầng mây rớt xuống, chẳng hiểu một chút chi về vụ này cả. Mong hai vị tiền bối nói rõ.