Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 90 : Hán Tử cầm cờ trắng là ai?

Ngày đăng: 14:13 18/04/20


Hán Tử cầm cờ trắng là ai?



Ðào cốc nhị tiên nói chuyện oang oang, Hoàng Hà Lão Tổ và hán tử kia đều nghe rõ mồn một.



Lão Ðầu Tử thở dài nói:



- Hỡi ôi Lệnh Hồ công tử mà không hồi tỉnh thì Lão Ðầu Tử này chỉ còn đường tự sát.



Hán tử kia nói:



- Hãy khoan!



Ðột nhiên gã cất cao giọng hỏi:



- Vị nào ngồi trên cây táo ở phía ngoài tường đó? Phải chăng là Nhạc Bất Quần tiên sinh, chưởng môn phái Hoa Sơn?



Nhạc Bất Quần giật mình kinh hãi. Tiên sinh xiêu người đi một cái suýt nữa té xuống, miệng lẩm bẩm:



- Té ra hành tung mình bị bại lộ rồi!



Bỗng nghe hán tử kia lại hỏi:



- Nhạc tiên sinh! Tiên sinh là khách sao không vào chơi nói chuyện?



Nhạc Bất Quần bẽn lẽn vô cùng! Tiên sinh nhận thấy mình mà tiến vào tất có điều không hay, nhưng cũng chẳng có thể ngồi bất động trên ngọn cây này.



Hán tử lại nói:



- Lệnh cao đồ là Lệnh Hồ công tử ngất đi. Mời tiên sinh vào đây coi xem thế nào...



Nhạc Bất Quần hắng giọng một tiếng tung mình nhẩy vọt qua một quãng không chừng hơn trượng hạ mình xuống dưới hành lang.



Lão Ðầu Tử đã từ trong phòng đi ra, chắp tay nói:



- Nhạc tiên sinh! Mời vào trong nhà.



Nhạc Bất Quần nói:



- Tại hạ lo cho là sự yên nguy của tiểu đồ mà thành lỗ mãng.



Lão Ðầu Tử nói:



- Vụ này tại hạ thật đáng chết. Hỡi ôi! Nếu mà... nếu mà...



Ðào Chi Tiên lớn tiếng ngắt lời:



- Lão bất tất phải quan tâm. Y không chết đâu.



Lão Ðầu Tử cả mừng hỏi:



- Sao các hạ biết y không chết?



Ðào Chi Tiên hỏi lại:



- Y còn nhỏ hơn lão, mà ít tuổi hơn cả ta nữa. Có đúng thế không?



Lão Ðầu Tử đáp:



- Ðúng thế! Vậy thì làm sao?



Ðào Chi Tiên nói:



-Người tuổi già chết trước hay người tuổi non chết trước? Dĩ nhiên người già chết trước, Lão còn chưa chết, ta đây cũng chưa chết, thì y chết thế nào được?



Lão Ðầu Tử đã tưởng Ðào Chi Tiên có kiến thức gì hay ho độc đáo, ngờ đâu hắn lại nói nhăng, lão đành nở một nụ cười nhăn nhó không nói gì nữa.



Nhạc Bất Quần chạy vào phòng thì thấy Lệnh Hồ Xung nằm ngất xỉu trên giường. Tiên sinh bụng bảo dạ:



- Mình mà không phô trương "Tử hà thần công" thì mấy người này coi thường phái Hoa Sơn mình.



Tiên sinh nghĩ vậy liền ngấm ngầm vật thần công, quay mặt vào phía trong để mọi người khỏi trông thấy sắc mặt biến thành màu tía. Tiên sinh đưa bàn tay đặt vào huyệt Ðại truy sau lưng Lệnh Hồ Xung.



Tiên sinh biết tình trạng chân khí trong người hắn vận hành thế nào rồi, nên không dùng sức mạnh mà chỉ trút nội lực từ từ từng chút một vào. Tiên sinh cũng cảm thấy những luồng khí từ trong người hắn xô ra phản kích, liền nhấc bàn tay cao lên nửa tấc ngừng lại một chút, rồi lại đặt xuống.



Quả nhiên chẳng mấy chốc Lệnh Hồ Xung dần dần hồi tỉnh. Hắn la gọi:



- Sư phụ!... Lão nhân gia đã đến đấy ư?



Lão Ðầu Tử thấy Nhạc Bất Quần không phí một chút hơi sức mà làm cho Lệnh Hồ Xung tỉnh lại, thì trong lòng bội phục vô cùng!



Nhạc Bất Quần nghĩ thầm:



- Nơi đây là chốn thị phi, chẳng nên chần chừ ở lại. Vả không hiểu phu nhân cùng quần đệ tử ở dưới thuyền hiện trạng ra thế nào. Âu là ta trở về quách.



Tiên sinh nghĩ vậy liền chắp tay nói:



- Ðược các vị đón tiếp thầy trò tại hạ một cách nồng hậu, tại hạ rất lấy làm cảm kích và hổ thẹn.



Bậy giờ xin phép cho tại hạ cáo từ.



Lão Ðầu Tử nói:



- Dạ dạ! bây giờ Lệnh Hồ công tử hãy còn mỏi mệt. Hỡi ôi! Ðang lẽ bọn lão phu tiếp đãi trịnh trọng mới phải, nhưng lúc này mọi việc bối rối, cam đành thất l, xin hai vị lượng thứ.
Nhạc Linh San vừa khóc vừa nói:



- Hắn còn giơ tay hăm dọa làm như toan đánh người ta.



Nhạc phu nhân cười nói:



- Thôi được! lần sau mình gặp hắn sẽ mắng trả và hăm dọa lại hắn nữa.



Nhạc Linh San nói:



- Hài nhi chẳng nói gì tới đại sư ca, cả tiểu Lâm tử cũng vậy. Thế mà con người cao lớn bảo bình sinh hắn rất ghét là nghe ai nói xấu Lệnh Hồ Xung. Hài nhi liền bảo chính hài nhi cũng không thích chuyện đó. Hắn liền sừng sộ hỏi: "Mi không ưa ư? Không ưa thì ta đem mổ mi làm thịt ". Má má! Hắn nói tới đây rồi nhe bộ răng trắng nõn hăm dọa hài nhi.



Nàng lại khóc hu hu. Nhạc phu nhân nói:



- Hắn thật là một con người đốn mạt. Xung nhi! Người cao lớn đó là ai?



Lệnh Hồ Xung thần trí vẫn mê man chưa tỉnh táo, nghe hỏi ấp úng đáp:



- Người cao lớn... đệ tử... đệ tử... đệ tử



Lúc này Cao Căn Minh đã ẵm Lâm Bình Chi vào khoang thuyền. Chàng nói xen vào:



- Sư nương! Nhà sư người cao lớn ăn thịt người thật chứ không phải hăm dọa chơi đâu.



Nhạc phu nhân kinh hãi hỏi:



- Cả hai tên cùng ăn thịt người ư? Sao ngươi lại biết?



Lâm Bình Chi đáp:



- Hòa thượng kia hỏi đệ tử về vụ "Tịch Tà kiếm phổ" rồi móc trong bọc ra một miếng gì đưa lên ăn có vẻ ngon lành rồi đưa đến bên miệng đệ tử hỏi đệ tử có muốn ăn không? Té ra... là một chiếc bàn tay người!



Nhạc Linh San la thất thanh:



- Sao ngươi.. không nói trước?



Lâm Bình Chi đáp:



- Tiểu tử sợ sư thư kinh hãi nên không dám nói.



Nhạc Bất Quần bỗng lên tiếng:



- Ðó là Mạc Bắc Song Hùng. Người cao lớn nước da trắng bạch, còn nhà sư thì da đen nhẻm phải không?



Nhạc Linh San đáp:



- Ðúng rồi! Gia gia có biết chúng ư?



Nhạc Bất Quần lắc đầu đáp:



- Ta không quen biết mà chỉ nghe tiếng ở Mạc Bắc ngoài quan ải có hai tên cường đạo. Một gã tên là Bạch Hùng và một gã là Hắc Hùng. Nếu sự chủ tự ý đem hàng hóa đi thì Mạc Bắc Song Hùng chỉ cướp đoạt tài vật là xong. Trong trường hợp ai nhờ bảo tiêu đi hộ vệ thì chúng bắt bọn bảo tiêu giết thịt nấu ăn. Chúng bảo da thịt người có luyện võ lẳng lên nên ăn vào càng ngon miệng.



Nhạc Linh San lại thét lên một tiếng.



Nhạc phu nhân nói:



- Sư ca thật thà quá. Câu chuyện ăn thịt người ngon miệng mà cũng nói ra khiến cho người ta phải buồn nôn.



Nhạc Bất Quần tủm tỉm cười, ngừng lại một chút rồi hỏi:



- Ta chưa từng nghe nói Mạc Bắc Song Hùng vượt qua Vạn lý trường thành, mà sao chuyến này chúng vào tận bờ sông Hoàng Hà? Xung nhi! Sao ngươi lại quen biết bọn Mạc Bắc Song Hùng.



Lệnh Hồ Xung ngơ ngác hỏi lại:



- Mạc Bắc Song Hùng ư?



Hắn tưởng Song Hùng là hai vị anh hùng, ngờ đâu là con gấu. Hắn ngẩn người ra một lúc rồi nói tiếp:



- Ðệ tử không quen biết họ.



Nhạc Linh San vội hỏi:



- Tiểu Lâm tử! Nhà sư đó bảo ngươi ăn bàn tay người ngươi có ngoạm miếng nào không?



Lâm Bình Chi đáp:



- Dĩ nhiên là tiểu đệ không ăn.



Nhạc Linh San nói:



- Ngươi không ăn là may, nếu ăn một miếng thì từ đây ta không nhìn mặt ngươi nữa.



Ðào Cán Tiên ở ngoài khoang thuyền đột nhiên nói xen vào:



- Thứ ngon nhất thiên hạ chẳng gì bằng thịt người. Nhất định tiểu Lâm tử đã ăn thịt người mà gã



không dám thừa nhận đó thôi.



Ðào Diệp Tiên cũng nói:



- Nếu gã không ăn sao không bảo trước mà bây giờ còn cãi lấy được.