Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 97 : Cứu ân nhân, hào kiệt ra oai

Ngày đăng: 14:13 18/04/20


Cứu ân nhân, hào kiệt ra oai



Huỳnh Bá Lưu nghe Lệnh Hồ Xung nói vậy bất giác ngẩn người ra nhưng sau lão hiểu ngay là chàng muốn bảo vệ cho mình liền cười đáp:



- Công tử muốn nói thế nào cũng được. Nhưng... 20 năm trước tại hạ chuyên nghề trộm chó cắp gà làm những việc ty tiện không dám nhìn mặt ai thì công tử kết bạn với tại hạ thế nào được? Ha ha!... cái đó...



Lệnh Hồ Xung nói:



- Huỳnh bang chúa đã làm việc gì thẳng thắn nói huỵch toẹt ra, đủ tỏ là người quang minh lỗi lạc.



Vậy tại hạ phải kết bạn với bang chúa từ 20 năm trước mới được.



Huỳnh Bá Lưu cả mừng lớn tiếng:



- Hay lắm! Vậy chúng ta kết bạn đã 20 năm.



Ðột nhiên lão nhớ tới điều gì, ngoảnh đầu nhìn lại rồi hạ thấp giọng xuống nói:



- Xin công tử bảo trọng tấm thân. Công tử là người có lòng tốt hiện giờ tuy mang bệnh, nhưng sau sẽ chữa khỏi được. Huống chi, huống chi Trúc Lâm thánh cô thần thông quảng đại... úi chao!



Lão la lên một tiếng rồi cắm đầu chạy mất không dám dừng lại chút nào.



Lệnh Hồ Xung tự hỏi:



- Trúc Lâm thánh cô nào mà thần thông quảng đại? Y nói vậy làm cho mình tựa hồ ở trên cung trăng rớt xuống chẳng biết đường nào mà mò.



Bỗng tiếng ngực hí mỗi lúc một xa. Trên đỉnh Ngũ Bá Cương tiếng huyên náo hoàn toàn ngừng bặt so với nửa giờ trước đây quang cảnh thành hai thái cực.



Lệnh Hồ Xung đứng ngó thi thể Bình Nhất Chỉ một lúc rồi cất bước ra ngoài rạp. Chàng giật mình kinh hãi vì trên gò yên lặng như tờ lại không một bóng người. Chàng vẫn tưởng quần hào không uống rượu làm nhộn nữa, nhưng có kẻ đi, người còn ở lại. Ngờ đâu họ bỏ đi hết không còm một bóng người.



Lệnh Hồ Xung lớn tiếng hỏi:



- Sư phụ! Sư phụ!



Nhưng chỉ thấy tiếng dội vọng lại chứ không ai trả lời.



Chàng lại gọi:



- Nhị sư đệ! Tam sư đệ!



Vẫn không có người đáp lại.



Lúc này trời chưa sáng, mảnh trăng chênh chếch chiếu lại. Gió hiu hiu nổi lên. Cả trái gò Ngũ Bá Cương rộng lớn chỉ có một mình chàng. Chàng đảo mắt nhìn quanh thấy dưới đất ngổn ngang nào hồ rượu, nào đĩa bỏ lỏng chỏng. Ngoài ra còn nón áo rải rác khắp nơi. Tình cảnh này tỏ ra quần hào lật đật chạy đi không kịp thu lượm những thứ này.



Chàng lấy làm kỳ tự nghĩ:



- Bọn họ bỏ chạy một cách hấp tấp làm như nước lũ, thú rừng ấp tới không trốn mau là không kịp. Những người này là những nhân vật dường như không biết sợ trời đất là gì mà đột nhiên họ biến thành hạng nhát gan quá đỗi thì thật khiến cho người ta không tài nào hiểu được. Sư phụ, sư nương, tiểu sư muội không biết chạy đi đâu. Dù ở đây có xảy ra sự gì nguy hiểm cần phải trốn lánh, sao lại không kêu mình một tiếng mà bỏ chạy ngay?



Ðột nhiên chàng cảm thấy thê lương khôn tả! Trời đất tuy rộng lớn mà không có một người quan tâm đến sự an nguy cho chàng. Mới trước đây một giờ, bao nhiêu người tranh nhau giao kết, lấy lòng chàng mà bây giờ những người thân tình như sư phụ, sư nương cũng bỏ rơi chàng không nhìn nhỏi gì đến.



Trước tình cảnh này, Lệnh Hồ Xung lòng chua xót. Mấy luồng chân khí trong người lại rào rạt nổi lên. Chàng lảo đảo người đi rồi té lăn xuống đất. Chàng cố gắng gượng ngồi dậy nhưng kiệt lực mất rồi.



Chàng rên lên mấy tiếng đoạn nhắm mắt dưỡng thần.



Sau một khắc nghỉ ngơi, chàng lại chống tay xuống đất định ngồi lên, không ngờ lần này chàng dùng sức mạnh quá. Tai ù, mắt tối sầm lại rồi chàng ngất đi.



Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu. Lệnh Hồ Xung trong lúc mơ màng văng vẳng nghe có tiếng đàn rất êm dịu hòa bình. Thần trí chàng dần dần hồi phục.



Tiếng đàn nỉ non uyển chuyển lọt vào tai khiến cho tâm tình chàng đang xao xuyến dần dần bình thản lại. Ðúng là khúc "Thanh tâm phổ thiện trú" mà bà già vẫn dạo ở trong thành Lạc Dương. Lệnh Hồ Xung tưởng chừng như người chơi vơi giữa biển cả đột nhiên nhìn thấy trái đào nhỏ. Chàng phấn khởi tinh thần. Một luồng khí lực không biết từ đâu đưa đến khiến chàng nhỏm dậy được ngay.



Lệnh Hồ Xung nghe tiếng đàn rõ ràng ở trong nhà rạp vọng ra, chàng đứng dậy đi từng bước một tiến lại, thấy cửa rạp đóng kín.



Lệnh Hồ Xung còn cách cửa rạp chừng sáu bảy thước thì dừng chân lại bụng bảo dạ:



- Tiếng đàn này đúng là của bà già ở trong ngõ Lục Trúc, thành Lạc Dương. Khi ta ở thành Lạc Dương, bà không muốn cho ta nhìn rõ mặt. Bây giờ mà chưa được bà ưng thuận khi nào ta dám mạo muội đẩy cửa tiến vào?



Chàng liền khom lưng nói:



- Lệnh Hồ Xung xin tham kiến tiền bối.



Tiếng đàn tình tang bật lên cao hai điệu rồi im bặt.



Lệnh Hồ Xung tuy không hiểu ý vị tiếng đàn nhưng nghe lọt tai và trong lòng khoan khoái không bút nào tả xiết. Chàng thấy trên đời còn có người quan tâm đến mình là được an ủi lắm rồi. Chàng xiết bao cảm kích!



Bỗng nghe xa xa có người lên tiếng:



- Ðã có người gảy đàn mà sao bọn bàng môn tả đạo còn chưa chạy hết?



Ðột nhiên có thanh âm oang oang như tiếng lệnh vỡ cất lên hỏi:



- Những giống yêu quái dâm tà ở đâu mà lớn mật dám đến tỉnh Hà Nam này nhũng nhiu, thì còn coi bọn ta ra gì nữa?



Y nói tới rồi lớn tiếng quát:
- Một, hai...



Lão họ Tân xen vào:



- Tiểu bằng hữu! Vị này là sư đệ ta. Y nói sao làm vậy. Ngươi tránh mau đi!



Lệnh Hồ Xung mỉm cười đáp:



- Cái miệng của tại hạ cũng không nói hai lời. Lệnh Hồ Xung này chưa chết thì khi nào để các vị vô lễ với bà cụ kia được?



Chàng nói câu sau cùng rồi, biết họ Dịch sắp phóng chưởng đánh xuống liền ngấm ngầm vận chân khí vào cánh tay mặt, nhưng chàng thấy ngực đau nhói lên, mắt nẩy đom đóm...



Hán tử họ Dịch quát lên:



- Ba!



Chân trái y đạp xuống tiến lên một bước. Hắn thấy Lệnh Hồ Xung tựa lưng vào cánh cửa ván nhà rạp. Chàng khẽ hé môi cười nửa miệng chứ không né tránh. Hắn liền phóng tay phải đánh xuống.



Lệnh Hồ Xung cảm thấy nghẹt thở. Chưởng lực của đối phương đã đánh tới chàng đưa thanh trường kiếm trong tay ra nhằm trúng bàn tay đối phương. Thanh kiếm đưa ra về thời gian cũng như về phương vị tuyệt diệu không sai tơ tóc.



Hán tử họ Dịch phóng chưởng ra rồi thu về không kịp.



Sột! Một tiếng khẽ vang lên.



Tiếp theo là tiếng la hoảng:



- U¨i chao!



Mũi trường kiếm của Lệnh Hồ Xung đã xuyên thủng bàn tay hắn.



Lệnh Hồ Xung vội kéo tay về. Mũi kiếm rút khỏi bàn tay hán tử họ Dịch đánh "xèo" một cái, vết kiếm xuyên sâu vào thịt đến bảy tám tấc.



Hán tử họ Dịch nhảy lùi ra mấy trượng. Hắn xoay tay trái rút trường kiếm ở sau lưng ra la lên:



- Thằng giặc non kia! Mi khéo giả ngây giả dại. Té ra võ công mi ghê gớm lắm! Ta... quyết liều mạng với mi đây.



Nên biết hán tử họ Dịch này là tay hảo thủ đời thứ hai phái Thiếu Lâm hiện nay.



Về quyền chưởng cũng như về kiếm pháp hắn được chân truyền của phái Thiếu Lâm. Vừa rồi Lệnh Hồ Xung giơ kiếm lên chứ chưa ra chiêu nhưng phương vị cùng thời gian đúng vào chỗ lòng bàn tay hắn giáng xuống mũi kiếm của chàng mà không tránh kịp. Như vậy càng tỏ ra kiếm pháp của chàng cao minh đến cực điểm.



Ba người Tân, Dịch, Ðàm đều là những tay kiếm thủ nổi tiếng dĩ nhiên nhìn thấy ngay.



Hán tử họ Dịch đưa kiếm sang tay trái. Hắc căm giận vô cùng nhưng không dám khinh địch.



Véo véo véo! Họ Dịch phóng liền ba hư chiêu. Chiêu nào đến nửa đường rồi cũng rút về.



Tối hôm trước Lệnh Hồ Xung ở ngoài Dược Vương miếu ra một chiêu kiếm mà làm cho mười lăm tay cao thủ đều bị đui cả hai mắt. Khi ấy nội lực chàng tuy đã thất tán, nhưng chưa bị ba vụ tổn thương



lớn như hiện nay, cơ hồ chàng không còn đủ sức để giơ thanh kiếm lên nữa.



Chàng thấy hán tử họ Dịch phóng ra ba hư chiêu liền, mũi kiếm hắn không ngớt rung lên. Hiển nhiên là kiếm pháp thượng thừa của phái Thiếu Lâm, chàng liền nói:



- Tại hạ không có ý gì đắc tội với ba vị tiền bối. Tại hạ chỉ cầu ba vị rời khỏi nơi đây là xin thành tâm tạ tội.



Hán tử họ Dịch hừ một tiếng rồi đáp:



- Bây giờ ngươi mới van xin thì chậm mất rồi. Hắn vung trường kiếm đâm lẹ tới cổ họng Lệnh Hồ Xung.



Lệnh Hồ Xung đã bị một chưởng đánh vào má bên trái.



Chàng biết người mình cử động khó khăn, không thể tránh khỏi chiêu kiếm của đối phương liền phóng kiếm đâm ra. Chàng ra chiêu sau mà đến trước.



Một tiếng "chát" nhè nhẹ vang lên! Họ Dịch bị trúng vào yếu huyệt cổ tay bên phải. Năm ngón tay hắn duỗi ra. Thanh trường kiếm rớt xuống đất.



Lúc này phương đông đã hé sáng. Hán tử họ Dịch thấy cổ tay mình máu tươi nhỏ giọt rớt xuống cỏ xanh. Hắn không tin trên đời lại có vụ này.



Sau một lúc, hắn buống kiếm thở dài rồi cắm đầu đi ngay.



Lão họ Tân lớn tiếng gọi:



- Dịch sư đệ!



Rồi chạy theo sau. Lão họ Ðàm liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Xung một lúc rồi hỏi:



- Các hạ là đệ tử phái Hoa Sơn thiệt ư?



Lệnh Hồ Xung người lảo đảo muốn té đáp:



- Chính thị!



Lão họ Ðàm nhận ra thấy chàng bị trọng thương tuy kiếm pháp tinh diệu nhưng chỉ gượng gạo được một lúc nữa rồi không cần phải đánh chàng cũng không đứng vững được. Lão nhận thấy đây là một lúc rất tiện lợi cho mình.