Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 99 : Nữ dị nhân tỷ đấu Phương Sinh

Ngày đăng: 14:13 18/04/20


Nữ dị nhân tỷ đấu Phương Sinh



Lệnh Hồ Xung ngồi một lúc rồi đứng lên nói:



- Chúng ta đi thôi! Bà bà có mệt không?



Bà kia đáp:



- Ta còn mệt lắm. Hãy nghỉ thêm một lúc nữa đã.



Lệnh Hồ Xung đáp:



- Vâng.



Chàng nghĩ bụng:



- Người đã nhiều tuổi thì dù võ công có cao thâm đến đâu, tinh lực cũng kém thiếu niên. Có lý đâu ta lại chỉ nghĩ tới mình mà không thể tất cho bà già này?



Rồi chàng ngồi xuống.



Sau một lúc bà kia lại nói:



- Ði đi!



Lệnh Hồ Xung dạ một tiếng rồi đi trước. Bà già lại theo sau chàng.



Lệnh Hồ Xung sau khi uống viên thuốc của bà già chàng cảm thấy người nhẹ nhõm và đi nhanh hơn trước nhiều. Chàng theo lời chỉ thị tìm những đường hẻo lánh mà đi.



Ði được gần mười dặm liền chuyển vào đường núi gập ghềnh. Khi vừa rẽ vào khu thung lũng bỗng có tiếng người nói:



- Chúng ta ăn xong mau đi rồi rời khỏi nơi thị phi này.



Mấy chục người răm rắp vâng lời.



Lệnh Hồ Xung dừng bước thấy trên một chỗ đất cỏ mọc cạnh khe suối, mấy chục hán tử đang ngồi ăn cơm.



Giữa lúc ấy bọn chúng đã nhìn thấy chàng, có người kêu lên:



- Lệnh Hồ công tử kia kìa!



Lệnh Hồ Xung nhớ mang máng những người này đã đến gò Ngũ Bá Cương, chàng toan cất tiếng gọi thì đột nhiên mấy chục người im lặng như tờ. Ai nấy nhớn nhác nhìn phía sau chàng.



Bọn này tỏ vẻ rất quái dị, có người ra chiều sợ sệt, người thì ra vẻ kinh nghi cuống quít, dường như họ gặp phải việc gì nguy nan, quái gở không bút nào tả xiết.



Lệnh Hồ Xung thấy vậy cũng muốn ngoảnh đầu lại xem phía sau mình có chuyện gì mà khiến cho mấy chục người kia ngây như tượng gỗ, không nói nên lời. Nhưng chàng chợt tỉnh ngộ. Sở dĩ bọn kia như vậy là vì họ nhìn thấy bà già mà chàng đã hứa lời quyết không bao giờ nhìn bà. Chàng vội quay ngoắt đi,



nhưng dùng sức quá mạnh, đau cả cổ cả đầu.



Chàng nổi tính hiếu kỳ tự hỏi:



- Tại sao bọn kia thấy bà bà lại sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ bà tướng mạo quái dị khác đời thiệt chăng?



Bỗng một tên hán tử cầm lưỡi đao trủy thủ tự khoét mắt mình, lập tức máu tươi chảy ra như suối.



Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi la lên:



- Ngươi làm sao vậy?



Hán tử lớn tiếng đáp:



- Tiểu nhân đui mắt từ ba bữa trước đây chẳng nhìn thấy gì hết.



Rồi hai gã khác cũng rút đoản đao khoét mắt nói:



- Tiểu nhân đui mắt đã lâu chẳng nhìn thấy gì hết.



Lệnh Hồ Xung kinh nghi vô cùng. Chàng thấy bọn hán tử còn lại cũng tới tấp rút đao trủy thủ toan tự khoét mắt mình vội la lên:



-Trời ơi! Khoan đã! Có điều gì thì nói ra, sao lại tự khoét mắt? Vụ này... duyên cớ thế nào?



Một tên hán tử buồn rầu đáp:



- Tiểu nhân đã lập lời trọng thệ không nói nửa lời nhưng e rằng mình không đủ tín nhiệm.



Lệnh Hồ Xung la lên:



- Bà bà! Bà bà cứu bọn họ đi! bảo họ đừng... đừng khoét mắt cho đui mù nữa.



Bà kia đáp:



- Ðược rồi! Ta tin lời các ngươi. Ngoài Ðông Hải có trái đảo Hải Long các ngươi có biết không?



Một lão già đáp:


- Tệ phái cùng các đạo huynh ở Hắc Mộc Nhai chi điều gì xích mích đâu? Sao đạo huynh lại hạ độc thủ sát hại Dịch sư điệt của lão tăng?



Trong lùm cây vẫn không có tiếng trả lời.



Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm:



- Phương Sinh đại sư lập đi lập lại ba chữ "Hắc Mộc Nhai" nhưng ta chưa nghe thấy tên này bao giờ không hiểu nó là cái gì?



Bỗng nghe Phương Sinh lại nói:



- Lão tăng cùng Ðông Phương giáo chủ có quen biết từ trước. Ðạo hữu đã hạ thủ sát nhân thì đôi bên ai phải ai trái sau này sẽ tính. Sao đạo hữu không xuất hiện để cùng nhau tương kiến?



Lệnh Hồ Xung tự hỏi:



- Ðông Phương giáo phái phải chăng là Ðông Phương Hoàng giáo chủ phe Ma giáo? Lão nổi tiếng là tay cao thủ đệ nhất hiện nay. Chẳng lẽ bà bà lại là người Ma giáo?



Bà già ẩn trong lùm cây thủy chung vẫn không lên tiếng.



Phương Sinh nói:



- Ðạo hữu nhất định không chịu lộ diện thì lão tăng phải vô l.



Nói đoạn Phương sinh đưa hai tay về phía sau lập tức trong tay áo nổi lên một luồng kình khí rồi đẩy về phía lùm cây.



Những tiếc răng rắc vang lên! Mấy chục cây lớn bị gẫy làm hai đoạn. Cành lá tung bay tới tấp.



Giữa lúc đó bỗng nghe đánh "vèo" một tiếng. Một bóng người trong lùm cây nhẩy ra.



Lệnh Hồ Xung vội xoay mình đi.



Tiếp theo là tiếng Tân Quốc Lương và Giác Nguyệt quát mắng lẫn tiếng binh khí chạm nhau như trời nổi trận mưa sa gió táp. Hiển nhiên bọn Phương Sinh đã cùng bà già khai din một cuộc chiến đấu.



Lúc đó vào khoảng giờ tỵ bóng mặt trời soi chênh chếch xuống. Lệnh Hồ Xung vì giữ lời ước hẹn nên tuy trong lòng hồi hộp mà không dám quay lại coi cuộc giao đấu. Chàng chợt nhìn thấy những bóng đen chuyển động dưới đất té ra bọn Phương Sinh đã vây bà già kia, trong tay Phương Sinh không cầm binh khí còn Giác Nguyệt sử cây "phương tiện sản", Hoàng Quốc Bách sử đao, Tân Quốc Lương sử kiếm.



Bà già xử dụng một binh khí rất ngắn tựa hồ đao trủy thủ lại giống thanh Nga Mi thích. Binh khí này vừa ngắn vừa mỏng tưởng chừng trông suốt qua được, nhưng nhìn bóng in dưới đất nên không thấy rõ.



Bà già cùng Phương Sinh không nói gì còn bọn Tân, Hoàng, Giác quát tháo om xòm uy thế mãnh liệt ghê người.



Lệnh Hồ Xung nói:



- Có chuyện gì xin lấy lời lẽ ôn tồn mà nói. Các vị là nam tử mà vây đánh một bà già cao niên thì còn ra thế nào?



Hoàng Quốc Bách cười lạt nói:



- Bà lão già nua tuổi tác ư? Ha ha! Gã tiểu tử này mắt mở trừng trừng mà nói toàn chuyện mơ hồ.



Lão nói chưa dứt bỗng nghe Phương Sinh la:



- Hoàng... cẩn thận!



Hoàng Quốc Bách la lên một tiếng:



- Úi chao!



Dường như hắn bị thương khá nặng.



Lệnh Hồ Xung kinh hãi nhủ thầm:



- Võ công bà bà thật ghê gớm! Vừa rồi Phương Sinh đại sư dùng tụ phong đánh gẫy hàng chục cây cổ thụ, nội lực tưởng đã hiếm có trong võ lâm. Vậy mà bà đấu với ba người còn chiếm được thượng phong mới thật là khủng khiếp.



Tiếp theo Giác Nguyệt rú lên một tiếng rùng rợn, cây phương tiện sản nặng tới hơn ba chục cân tuột tay bay qua đầu Lệnh Hồ Xung rớt ra ngoài xa hàng mấy chục trượng, đập vào một hốc đá đánh choang một tiếng. Tia lửa cùng mạt đá bay tứ tung. Cây phương tiện sạn văng ngược trở lại.



Bóng đen chuyển động dưới đất bay giờ bớt đi hai người vì Hoàng Quốc Bách và Giác Nguyệt đã ngã lăn ra. Chỉ còn Phương Sinh và Tân Quốc Lương vẫn ra sức chiến đấu.



Phương Sinh nói:



- Tội nghiệp! Tội nghiệp! Nữ thí chủ hạ độc thủ giết luôn ba sư điệt của lão tăng. Vậy lão tăng phải thi triển toàn lực để chiến đấu.



Keng keng, mấy tiếng vang lên! Hiển nhiên Phương Sinh đã dùng binh khí.



Lệnh Hồ Xung cảm thấy kình phong mỗi lúc một thêm mãnh liệt bức bách chàng phải lùi ra xa từng bước. Nếu không thì chẳng thể đứng vững. Sau khi dùng binh khí, vị cao tăng chùa Thiếu Lâm quả nhiên bản lãnh phi thường.



Cuộc chiến đấu lập tức thay đổi bộ mặt, Lệnh Hồ Xung thấp thoáng nghe thấy tiếng thở dồn dập của bà bà, dường như không còn đủ nội lực để chống chọi.



Phương Sinh đại sư nói:



- Nữ thí chủ hãy hạ khí giới xuống! Lão tăng không làm khó d nữ thí chủ đâu! Nữ thí chủ chỉ việc theo lão tăng về chùa Thiếu Lâm bẩm rõ với phương trượng sư huynh để người phát lạc.



Bà già không trả lời tiếp tục hướng về phía Tân Quốc Lương đánh mạnh mấy chiêu. Tân Quốc Lương không sao chống đỡ được phải nhảy ra ngoài vòng chiến. Hắn chờ Phương Sinh giao đấu với bà ta, định thần lại rồi cả tiếng thóa mạ:



- Nữ tặc kia! Bữa nay bọn ta không băm vằm mi nát như tương thì phái Thiếu Lâm còn đứng vững trong võ lâm làm sao được?



Rồi hắn lại vung kiếm xông vào tiến đánh mãnh liệt.