Tiểu Nhân Ngư Liên Hôn Kí

Chương 6 :

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


“Không cho khóc! Lại khóc nữa sẽ đem em làm thành sashimi!” không có cách nào, đại hoàng tử đành phải làm dữ với hắn.



Tiểu nhân ngư thực chịu bộ dạng này, lau nước mắt liều mạng nhịn xuống, bả vai run run đáng thương hề hề.



Đại hoàng tử đau lòng, lại không thể không tiếp tục xụ mặt hù hắn, “Em thật đúng là tới từ biển sâu, nước mắt chảy không ngừng, rốt cuộc là khóc cái gì?”



“Bọn họ chửi.”



“Ai?”



“Bọn họ!” tiểu nhân ngư phẫn nộ lấy trí não ra, liền hiện lên bài post đứng đầu, chỉ vào một đám cáo trạng, “Chửi này, này cũng chửi, còn có này…..”



Đại hoàng tử trầm mặc một lúc lâu, tay ôm eo nhỏ tiểu nhân ngư càng thêm ôm chặt, bỗng nhiên cảm thấy tiểu hải sản nhìn chỗ nào cũng thuận mắt, chỗ nào cũng tri kỉ, nhìn vào ánh mắt ướt sũng, thanh âm ôn nhu ngay cả chính mình cũng không biết, “Bọn họ mắng anh, em khóc cái gì?”



“……” tiểu nhân ngư cúi đầu cực kỳ áy náy, “Đều do em….. nếu tay vịn kia không vỡ, bọn họ sẽ không chửi.”



Tuy rằng tay vịn bị vỡ, là bởi vì đại hoàng tử nói hắn xấu trước, nhưng tiểu nhân ngư vẫn đem những chuyện này đặt ở trên người chính mình, hắn khờ dại nghĩ chính mình bồi thường tiền là ổn rồi, nào biết sẽ bị người hiểu nhầm mắng thành như vậy.



Rõ ràng cũng không có chút quan hệ nào với bọn họ.



Tiểu nhân ngư một bên khóc một bên nói: “Anh lại không có đánh em, bọn họ dựa vào cái gì mà chửi như vậy….. chúng ta không phải là đã bồi thường tiền rồi sao, có phải là không đủ hay không, em lại khóc ra một ít trân châu cho bọn họ được không?”



Đai hoàng tử nhìn hắn khóc tâm đều đau nhói, từng chút từng chút hôn lên đôi mắt sưng đỏ của tiểu nhân ngư, hủy diệt đi nước mắt chưa thành hình, “Không tốt, đừng khóc nữa, trân châu của tiểu hải sản nhà anh đều là của anh.”



Lông mi của tiểu nhân ngư bị nước mắt làm ướt nhẹp rũ xuống, hắn trước nay chưa gặp qua thị phi như vậy, cũng không hiểu được hiểm ác của chính trị, liền đem tất cả sai đều cho là bản thân đập vỡ tay vịn nên mới khiến cho dân chúng hiểu lầm đại hoàng tử.



Buổi sáng còn có dũng khí ở trên trí năng cùng người phản bác, hiện tại ở trong lòng ngực đại hoàng tử cực kỳ tủi thân, nắm lấy vạt áo hắn khóc không thành tiếng, còn nói thực xin lỗi.



“Không phải em sai.” Đại hoàng tử vô cùng đau lòng, lo lắng tiểu nhân ngư khóc mất nước, đút hắn uống mấy ngụm cà phê, ôm người vừa dỗ vừa hôn.



Miệng ôn nhu an ủi, sắc mặt lại càng âm trầm hơn, nhất là khi nhìn thấy có người ở trên trí não đuổi theo tiểu nhân ngư mắng.



Nói thật hắn cũng không xem đây là sóng gió gì, còn hơn là tổn thất lợi ích, loại tin tức bịa đặt này không có tác dụng gì, hắn sớm hay muộn sẽ đòi lại ở trên người đối phương.
Đại hoàng tử vén lên chăn lên giường, thuận tiện cũng đưa tay sờ lên, cảm thấy bụng nhỏ hơi hơi lồi lên, nhăn lại mày, « Đã từng nói với em buổi tối không được ăn khuya. »



« Nhưng mà đói bụng. » Tiểu nhân ngư nói, hắn gần đây đặc biệt dễ đói, một lần liền ăn hai chén cơm.



Đại hoàng tử nhếch mày vừa muốn nói cái gì, tiểu nhân ngư nghiên người  nằm bò trên ngực hắn, nhìn sắc mặt đại hoàng tử thật cẩn thận nói : « Em ăn cũng không phải rất nhiều, chỉ có mấy bọc nhỏ bánh ngọt mà thôi, nếu không….. em cho lại anh trân châu. »



Dù sao trân châu là vô hạn, cơm cơm còn có thể ăn hết.



Đại  hoàng tử nằm ở trên người tiểu nhân ngư, giơ tay cù eo nhỏ của  hắn, « Ngại nước mắt nhiều sao, vậy anh sẽ không ngừng lại cho dù em rớt đầy một cái giường. »



Tiểu nhân ngư mềm thành một đoàn nằm bò ở trên người hắn, trong mắt hồng hồng, nhỏ giọng phản bác hắn, « Em sẽ không rơi xuống một giường. »



Đại hoàng tử nhếch mày cười nói : « Vậy chúng ta thử xem. »



Một lần thử này liền tới hơn nửa đêm.



Sau khi phong ba được bình ổn, đại hoàng tử nghĩ phải tìm cách nào để dỗ tiểu nhân ngư đi kiểm tra, không đợi nghĩ ra cách, hạng mục khai thác đá lưu huỳnh với Hải Tinh chính thức khởi công, làm người tổng phụ trách kiêm đại hoàng tử Đế Quốc hắn phải đi Hải Tinh một chuyến.



Hắn còn chưa có quyết định có nên đem tiểu nhân ngư quay về cố hương nhìn xem không, tiểu nhân ngư từ chỗ nhân ngư ca ca nghe được tin tức liền chạy tới trước mặt hắn hỏi có phải hắn muốn đi Hải Tinh Hay không.



Đại Hoàng Tử lạnh mặt gật đầu.



Tiểu nhân ngư hoan hô một tiếng, hai mắt sáng trong suốt, vẻ mặt viết mang em theo mang em theo, « Em muốn về nhà. »



Đại hoàng tử nghe xong trong lòng có chút khó chịu, « Nơi này mới là nhà em. »



Nói là nói như vậy, đại hoàng tử vẫn kêu quản gia thu thập hành lý của tiểu nhân ngư, ngày xuất phát tiểu nhân ngư lại không rời giường nổi, đại hoàng tử nắm đuôi cá của hắn kéo xuống, « Tiểu hải sản rời giường, nếu không sẽ cho quản gia mang mù tạt lên đây. »



Nghe thấy hai chữ mù tạt làm cho tiểu nhân ngư bừng tỉnh, hắn xoa xoa mắt, tỉnh tỉnh mê mê, xem ra vừa ngoan vừa ngốc, « Không cần lấy nha, em đứng lên đây. »



Trong lòng không phục tiểu nhân ngư ngẩng cổ phùng má, nhưng không dám tranh luận, mang dép lê lạch cạch chạy vào phòng tắm đánh răng.