Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể
Chương 13 :
Ngày đăng: 14:45 30/04/20
Tới gần chạng vạng, các nam nhân thôn Thạch Dương đều đã trở lại, có lẽ là đi dọc hàng rào bao ở phía sau, rất nhanh đã đi tới trước cửa thôn.
Hứa Thanh Gia đang cắn lương khô ngửa đầu lên nhìn, vẻ mặt rất khó hiểu. Ngay cả người đêm nay dự định để bụng rỗng là Hồ Kiều cũng nhìn theo tầm mắt hắn.
Các nam nhân của thôn Thạch Dương đều mặc áo đen khố đen, chuyện này cũng không kỳ lạ, kỳ lạ nhất là công cụ bọn họ khiêng hình như là búa, chùy, cào gỗ, xẻng gỗ cùng với sọt trúc, gầu múc, cái nàykhông khỏi có điểm khó hiểu.
Điều này ngay cả Hứa Nhị cũng thấy kỳ quái: “Hứa Lang quân, những thứ mà mấy người này khiêng hình như không giống dụng cụ để trồng trọt?”
Huyện Nam Hoa địa hình phức tạp, có nơi sông nước, cũng có chỗ đất đồi, từng khối từng khối núi dần được khai khẩn ra, nên việc lên núi trồng trọt cũng không phải chuyện lạ gì.
một đường đi tới, ba người bọn họ cùng đi ngang qua mấy cái thôn, đối với tình huống nông canh của bản huyện cũng có hiểu biết cơ bản, khỏi phải nói công cụ cày ruộng có bao nhiêu thô sơ.
“Mấy thứ này nhìn giống như công cụ khai thác mỏ…”
Hứa Thanh Gia đọc rất nhiều sách, lần này xuất môn lại dụng tâm nhìn qua, đến mấy chỗ còn đi theo nông nhân địa phương xuống ruộng cấy mạ, ngay cả Hồ Kiều cũng cảm thán: Đứa nhỏ này rất thành thật. hắnhình như ngay cả một chút ý tứ giả bộ cũng không có, hoàn toàn là nghiêm túc với chức nghiệp làm nông dân này.
Triệu Nhị quay đầu đi, lập tức làm bộ không nghe thấy lời này, trong lòng lại hối hận mình nói lỡ.
Có một số việc, Hứa Thanh Gia không biết nhưng sai dịch bọn họ ở huyện nha thường nghe nói một hai tiếng gió, chỉ là không nghĩ tới để Hứa Thanh Gia đâm đầu vào chuyện này.
Trong khi ba người trầm mặc, sắc trời dần dần tối xuống. Bất quá bởi vì trong lòng Hứa Thanh Gia có việc, Triệu Nhị lại không muốn mâu thuẫn với bên nào, Hồ Kiều hoàn toàn là đã đói bụng lại không muốn ăn, ngồi ở chỗ kia yên lặng chịu đói, ba người thế nhưng ai cũngkhông nói gì.
Trong giọng nói của Hứa Thanh Gia tựa hồ dẫn theo buồn bực: “khôngcần. Xe la kia chính là của chúng ta.” Cũng không biết Triệu Nhị thế nào nữa?
Thiếu niên:“...”
Tới gần, trong miệng tên Lão Lục kia còn hưng phấn báo với thiếu niên kia: “Ngũ Ca, xe la này còn có một xa phu, bị ta đập hôn mê rồi, huynh xem xem nên ném vào sông cho cá ăn, hay là mang đi ra ngoài? Nhưng đừng ở tại chỗ này đánh rắn động cỏ.” Giơ chân ra đạp hai cái, truyền ra thanh âm nặng nề.
Hồ Kiều đều thay thịt Triệu Nhị mà đau đớn, cũng không biết có bị thương xương cốt không nữa.
Kết quả cuối cùng là, Triệu Nhị bị ném vào trong xe ngựa, vị Lục Lang kia đánh xe, thiếu niên và vợ chồng Hứa Thanh Gia cũng ngồi vào trong xe, nhanh chóng rời khỏi thôn Thạch Dương.
không gian xe la nhỏ hẹp, thiếu niên Ngũ Lang kia ngồi ở đối diện, Hứa Thanh Gia nắm tay Hồ Kiều ngồi dựa vào nhau. Thành thân lâu như vậy, ngay trước mắt thiếu niên không coi ai ra gì kia, tại trong xe ngựa tối tăm nhỏ hẹp, dĩ nhiên là lần hai người dựa vào nhau lâu nhất.
Cách Hồ Kiều đánh nhau là ở bộ đội rèn luyện đi ra, hơn nữa trời sinh khí lực lớn mà chỉ có thể đánh ngang tay với Ngũ Lang, thêm một Lục Lang, bọn họ thua chắc là kết cục đã định, hai người đều thức thời, đơn giản không hề tranh chấp, tùy ý Lục Lang đánh xe rời khỏi đây.
Xe ngựa lắc lư, ép buộc một đêm, vừa đói vừa mệt, không bao lâu Hồ Kiều liền dựa vào người Hứa Thanh Gia đang nhắm mắt, không biết khi nào thì nàng cũng ngủ mất.
Hứa Thanh Gia siết lấy nàng vào trong ngực mình, cởi trường bào của mình ra, bọc lấy nàng thật kín kẽ, để đầu nàng tựa vào vai mình ngủ thoải mái, một cánh tay khác ôm vòng eo mềm mại của nàng, trầm mặc nhắm hai mắt lại.
Thiếu niên đối diện hứng thú nhìn một màn này.