Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể

Chương 25 :

Ngày đăng: 14:45 30/04/20


Edit: A Huyền 152



Thình lình mông tiếp xúc với mặt đất đã làm Huyện lệnh đại nhân bị tổn thương nghiêm trọng, choáng váng nhìn chằm chằm tiểu kiều thêtrên giường, trên giường Hồ Kiều so với hắn còn không biết làm sao hơn, ngây người một lát mới chớp mắt ra vẻ hào khí, vươn tay ravớihắn: “Chàng...... chàng có sao không?” Những lời này vừa ra khỏi miệng, nàng liền tìm được phương pháp ứng đối, lập tức thân thiếtnói: “Dưới đất lạnh, mau đứng lên đi!”, vì trí thông minh của mình mà tự thưởng ba mươi hai like!



Huyện lệnh đại nhân cầm lấy bàn tay nhỏ đang vươn ra của nàng, đột nhiên dùng lực, Hồ Kiều kinh hô một tiếng đã bị túm ngã xuống dưới, bất quá nàng vẫn không rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo mà là lọt vào mộtvòng ôm ấm áp, Hứa Thanh Gia ôm ghì lấy nàng, ghé đầu vào hõm vai nàng cười, cười đến nỗi Hồ Kiều cứng ngắc ở trong lòng hắn, nghiêng đầu sang nhìn, mắt hắn cong cong, tràn đầy ý cười nhìn vào mắt nàng, bỗng dưng Hồ Kiều thấy tim đập thình thịch, thầm nghĩ tiểu tử này lớn lên thật đẹp, cười rộ lên quả thực làm cho người ta không có sức chống cự.



Nàng cam chịu, không bằng cứ như vậy đi. Chính là vừa nghĩ như vậy, tựa hồ cũng không tệ.



Di chứng của chuyện này chính là sau đó Huyện lệnh đại nhân ở phía trước nha ngồi trên công đường xử án đều phải cực lực xem nhẹ cảm giác mông đang đau đớn. Mà kế hoạch dời đi của Hồ Kiều cuối cùng vẫn bị ngâm nước nóng, bởi vì thời điểm nàng bình tĩnh ôm chăn chuẩn bị chuyển đến sương phòng, Huyện lệnh đại nhân đang trước mặt nàng cũng khập khiễng cuốn lấy chăn của mình theo ở phía sau, có vẻ như vô cùng đồng ý lựa chọn của nàng:“A Kiều muội muội, ta đãsớm cảm thấy phòng này quá lớn, hai người chúng ta ở thì quá rộng, quá mức lạnh lẽo, không bằng ở sương phòng nhỏ mà có nhân khí.”



Hồ Kiều: “...” Huyện lệnh đại nhân ngài cũng quá không có mắt nhìn đó, đây không phải là vì ta né tránh chàng à?!



Phía sau đi theo một cái cái đuôi lớn siêu cấp, dù có đến sương phòng cách vách đi nữa kỳ thật vẫn là không có gì khác nhau, Hồ Kiều cũng chỉ có thể buông tha cho kế hoạch dời đi.



Gần đây Huyện lệnh đại nhân ở quan trường có vài phần như cá gặp nước, phát huy đầy đủ triết lý sinh tồn chốn quan trường: gặp ngườinói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, lập tức khoa trương: “Sương phòng đúng là có chút nhỏ, A Kiều ở sẽ bị ủy khuất.”



Hồ Kiều: “...”
không nghĩ rằng Hồ Kiều tựa hồ sớm đã nghĩ tới vấn đề này, chỉ chờhắn nói xong, nàng lập tức liền tiếp lời: “Chỉ cần ngăn cách sân sau của chúng ta và hoa viên ra, dùng hoa viên huyện Nam Hoa để làm học đường, trong vườn có mấy phòng thưởng cảnh đều cực vì rộng rãi, mở mấy lớp học ngôn ngữ, hoặc là lớp vỡ lòng đều dễ dàng. Về phần tiên sinh, huyện nha không phải có mời mấy người biết tiếng Hán phiên dịch đấy thôi, kéo đến đảm đương chức tiên sinh dạy ngôn ngữ, trước đem nhóm sai dịch đã khảo tuyển đến đi học, nếu công khóa thất bại liền khấu trừ lương bọn họ.” Khấu tiền lương sẽ có động lực học tập thôi, đây đều là học được theo nhà tư bản đó.



Hứa Thanh Gia cúi đầu nhìn chằm chằm nàng, nàng không hề biết mình vô tình đã thay hắn giải quyết được vấn đề khó khăn cỡ nào, chỉ chuyên chỉnh sửa lông cho con gà trống đang không ngừng giãy dụa, con gà trống kia thấy sắp bị nàng nàng giày vò thành gà trọc càng giãy dụa lợi hại hơn. Hồ Kiều bị con gà trống này vùng vẫy đến phiền, hét lên: “Giãy nữa… giãy nữa liền ăn ngươi luôn!”



Hứa Thanh Gia cười lớn, nhịn không được xoa nhẹ đầu nàng hai cái, cũng không để ý nàng khinh bỉ tránh né, “Ta đi phía trước, tối sẽ về.”hắn đứng dậy đi hai bước, Hồ Kiều lại bỗng nhiên quay đầu, tựa hồ có điểm hiểu được mới vừa rồi Hứa Thanh Gia cũng không phải thuận miệng trêu đùa nàng, thực có thể là thật sự xảy ra vấn đề trong việc dung hợp dân tộc, cười hì hì nói: “Hứa đại ca, kỳ thật tuần hưu mỗi tháng chàng cũng có thể dến giảng bài một chút, chắc hẳn lấy thân phận bãng nhãn của chàng, nhất định có thể hấp dẫn rất nhiều di nhân đến nghe giảng.” Đây là hiệu ứng ngôi sao đó.



Nhìn nhà nàng nhận được rất nhiều lễ vật chất phác cũng hiểu được di nhân bản địa vẫn là thực kính trọng Hứa Thanh Gia, nếu như di nhân muốn để con mình có thể hòa hợp được, nói không chừng thực nguyện ý đưa đứa nhỏ đến huyện nha vỡ lòng. Dù sao... Hứa Thanh Gia mộtbụng học vấn, loại chuyện dạy học này với hắn mà nói chỉ là một bữa ăn sáng. Còn có thể đề cao hình tượng Huyện thái gia gần gũi nữa.



“Gà trống của nàng chạy rồi kìa...”



“A mau trở lại --” con gà trống sắp bị Hồ Kiều cạo trụi lông thừa dịp nàng nói chuyện phân thần đã giãy dụa thoát ra, chạy tán loạn khắp nơi, Hứa Thanh Gia cười lớn trở lại tiền nha làm việc.



Hồ Kiều còn tưởng nàng bất quá thuận miệng nói, không nghĩ tới hai ngày sau hắn lại dặn nàng đừng chạy lung tung ở bên ngoài, quần áo phơi nắng cũng thu vào, mấy ngày này trước hết không cần giặt quần áo. Cổng vòm hình tròn hợp hậu viện với sau hoa viên bị hủy đi, trực tiếp làm một cái cửa gỗ, khóa cửa đặt ở bên phía bọn họ, cũng tiện cho Hứa Thanh Gia tiết kiệm thời gian đi lại. Cửa nách hoa viên cũng mở rộng gấp đôi, có thể vừa một chiếc xe ngựa ra vào. Nhóm sai dịch mới tuyển vốn ở phía trước nha, từ nay về sau thời điểm không trực ban mỗi ngày sẽ đến vườn sau học ngôn ngữ. Mà chỗ cửa vườn cũng phái hai gã sai dịch gác, để ngăn ngừa người rảnh rỗi xông tới.



Ây da! Nghề làm vườn của nàng cuối cùng cũng kết thúc rồi!