Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể
Chương 33 :
Ngày đăng: 14:45 30/04/20
Edit: A Huyền 152
Trong lòng nàng có chút chua xót, ước chừng đứa nhỏ nào học được cách xem sắc mặt người khác thì tất nhiên đều đã phải qua một quá trình chua xót. Bởi vì những năm tháng ngây ngô khờ dại không hiểu sao luôn phá lệ làm người ta lưu luyến. Nàng dùng sức ôm lấy Hứa Thanh Gia, giống như có thể dung tư thế gần gũi này để thể hiện sựthân mật của nàng vậy, miệng lại nói: “Bây giờ chàng có nghịch ngợm nữa cũng không sao, ta sẽ thay thế mẹ chồng quản thúc chàng. Đánh đòn hay ném hồ sen, tự chàng chọn một cái chàng thích đi.”
Hứa Thanh Gia cúi đầu cắn một cái lên vành tai nàng, nhỏ giọng thầmthì: “Đều không chọn! Ta chỉ chọn nàng!” không nhịn được thổi mộthơi nóng vào tai nàng.
Cho tới buổi chiều ngày đó trước lúc huyện lệnh đại nhân đi tới tiền nha thì không có chuyện gì bất ngờ. Những người đi theo hắn ra ngoài đều đã đến nha môn làm việc đúng giờ. Cao Chính vừa nhìn thấy Hứa Thanh Gia, vẻ mặt lập tức kỳ lạ,“Đại nhân một đường mệt nhọc, khí sắc hôm nay có vẻ không tệ nha.” Bộ dạng này chính là ở phương diện nào đó được ăn uống no đủ, cực kỳ thỏa mãn.
hắn nhớ lại một chút khi về nhà nghe được lời đồn kinh hãi, chỉ cảm thấy Huyện lệnh đại nhân thật sự là có khí phách khác hẳn với thường nhân, không khỏi thập phần bội phục.
“Khí sắc Huyện úy cũng không tệ.” Hứa Thanh Gia vừa lật xem hồ sơtrên bàn vừa thuận miệng nói: “đã hỏi qua Triệu Nhị chưa, mấy ngày nay chúng ta đi ra ngoài trong huyện có xảy ra chuyện gì lớn không?”
Cao Chính còn tưởng hắn đã sớm biết rồi, phu nhân dù có thế nào thìcũng sẽ khoe khoang công lao nhỉ? không nghĩ tới phu nhân làm chuyện tốt không lưu danh, để chuyện này lại cho người tiền nha bọn họ làm, lập tức liền do dự có nên nói cho Huyện lệnh đại nhân haykhông: lão bà nhà ngài rất có năng lực!
“không bằng...... Kêu bọn Triệu Nhị Tiền Chương tới đây báo cáo?” Dù sao thì hắn cũng không ở trong huyện nha, ai trông coi huyện nha, người đó hẳn là nên đến nói với đại nhân đi.
không bao lâu sau, Triệu Nhị Tiền Chương liền một trước một sau đến đây. Nghe được Hứa Thanh Gia hỏi chuyện đã xảy ra mấy ngày nay trong huyện, Triệu Nhị liền có vài phần do dự, nhìn Tiền Chương bên cạnh đang nóng lòng, rất có xúc động “Muốn thay thần tượng của mình khoe thành tích”, hắn chỉ có thể kiên trì nói: “Chuyện khác cũngkhông có gì, chỉ là một chút chuyện nhỏ, chỉ có một chuyện...” Trong ánh mắt liếc tới của Huyện lệnh đại nhân, cực kỳ gian nan trả lời: “Ước chừng vào nửa tháng trước, trong huyện có một thảm án diệt môn,một nhà năm người bị giết!”
Hứa Thanh Gia lập tức đứng lên:“Cái gì?! Thi thể đâu? đã kiểm tra chưa? Có manh mối nghi phạm gì hay không?”
Vốn là một câu quan tâm bình thường, nhưng là nghe vào trong tai Hồ Kiều, nhớ tới hồ nháo tối qua đến hôm nay, chỉ cảm thấy sau thắt lưng còn có vài phần đau nhức, liền liếc hắn một cái, cúi đầu và cơm.
Cơm nước xong, cuối cùng Hứa Thanh Gia cũng trong khiếp sợ tỉnh lại, vô luận như thế nào, lão bà có khả năng là chuyện tốt. hắn yên lặng chạy đến thư phòng, cung kính viết một phong thư cho đại cữu ca, muốn hỏi một chút lão bà đại nhân từ nhỏ đến lớn có dị trạng gìkhông.
Tốt xấu gì thì bây giờ đã có chuyện lúc trước làm đệm, cho dù đại cữu ca chạy tới nói với hắn, muội muội nhà ta có thể bấm đốt tính toán thìhắn cũng không phải rất ngạc nhiên nữa.
Cuối cùng khi hắn trở lại giường, ôm vòng eo tinh tế của Hồ Kiều đãngủ, nhìn chằm chằm gương mặt tú lệ mang theo điểm anh khí của nàng, như thế nào cũng nghĩ không ra, lão bà nhà ta vì sao lại có khả năng như vậy?
Ngẫm lại đại cữu ca nhà hắn, là một người rộng rãi tốt bụng, bình sinh kỹ năng am hiểu duy nhất chính là giết heo, lại khó mà nói dối, khôngcó chỗ nào đặc dị, lại cứ giáo dưỡng ra muội muội có loại kỹ năng kỳ quái này, thật là nan giải.
Cuối cùng, hắn hôn hôn mặt Hồ Kiều, cũng mơ mơ màng màng ngủ mất.
Qua một thời gian, khi Hứa Thanh Gia ở trà lâu nghe được tiên sinh kể chuyện đã qua nghệ thuật tái gia công đem chuyện “Huyện lệnh phu nhân xử án” ra kể mà trợn trắng mắt, kinh hãi đến nỗi chung trà đều thiếu chút nữa rơi xuống.
Lúc này, án tử đều đã xong, Ngô Phùng và hồ sơ đều đã được áp giải đến nha môn châu phủ, mà ở Hỗ Châu xa xôi, Hồ Hậu Phúc đang gập ghềnh đọc xong thư em rể mình viết, không hiểu ra sao, không biếthắn muốn biểu đạt cái gì nữa.
A Kiều nhà hắn từ nhỏ đã hoạt bát nghịch ngợm, trừ bỏ khí lực có chút lớn ra, có thể ăn có thể chơi có thể ngủ, không một chút tật xấu, lại nhu thuận, lúc còn nhỏ đã biết săn sóc hắn, làm sao lại có chỗ kỳ lạ cho được?