Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể
Chương 4 :
Ngày đăng: 14:45 30/04/20
Trước khi Hồ Kiều xuất giá, Ngụy thị đã định giảng giải chút kiến thức khuê phòng cho nàng, đáng tiếc trước ánh mắt thẳng thừng chối bỏ của tiểu muội muội lại bại trận, bỏ chạy trối chết. Trưởng tẩu như mẹ gì gì đó quả nhiên chỉ là một câu nói suông, áp dụng thực tế mới biết khó. Nàng cũng chỉ có thể chủ trì hôn yến thôi. Còn lại đành để cho phu thê hai người tự mình trải qua.
Ôm ý nguyện tốt đẹp này, Ngụy thị đem em chồng gả ra ngoài, nhưng một đêm thấp thỏm ngủ không yên, trong lòng canh cánh tâm sự. Nhớ đến chỉ số bạo lực của muội ấy, nàng có chút lo lắng cho sự an toàn của Hứa Thanh Gia. Chỉ có thể mỏi mắt trông mong, chờ lại mặt ba ngày sau.
Đêm tân hôn của Hồ Kiều, không chỉ Ngụy thị ngủ không ngon mà Hồ Hậu Phúc cũng mất ngủ, trằn trọc cả đêm. Nửa đêm không ngủ được nên kể lại chuyện hồi bé của Hồ Kiều cho Ngụy thị nghe, càng kể càng ngậm ngùi. Nghĩ đến sau ngày thứ ba lại mặt muội muội sẽ theo Hứa Thanh Gia đến phía nam xa xôi, người còn chưa đi mà lònghắn đã nặng nề.
Nhưng đối với Hồ Kiều, đêm tân hôn lại không hề trắc trở chút nào.
Sau khi Hứa Thanh Gia vén khăn trùm đầu lên thì bắt đầu cười, bộ dáng không phải là cười ngọt ngào hạnh phúc đến lưỡng tình tương duyệt, mà phần lớn là do ngạc nhiên.
Cũng không khó giải thích, trước khi xuất giá nàng có nhìn qua bản thân trong gươngmột chút, thoáng nhìn liền kinh hồn bạt vía sau đó là cực kỳ sợ hãi —— sai lầm nhất chính là lúc trang điểm cho tân nương không nên kiên quyết giao quyền làm chủ cho hỉ nương kia.
Thẩm mỹ cổ đại chết tiệt!
Nàng gần như không nhận ra bản thân luôn.
Nếu không phải lúc đó bị giục lên kiệu, Hồ Kiều đã có xúc động xông về phòng tẩy trang.
Nhưng hỉ nương lại hiểu lầm ý cười của Hứa Thanh Gia, miệng buông một đống lời hay ý đẹp, ngụ ý là” Tân nương tử xinh đẹp đến mức tân lang nhìn thấy cười không khép miệng được”.
Hồ Kiều một đầu đầy vạch đen chịu đựng uống rượu giao bôi, chờ đến khi hỉ nương làm xong nghi thức thành thân, nàng lập tức chạy đến cái giá để chậu nước, vốc nước rửa mặt.
Hứa Thanh Gia say tí bỉ, thấy Hồ Kiều rời đi, không biết sức lực ở đâu, nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy cổ tay nàng, nhỏ giọng:” A Kiều muốn đi đâu?”
thật là đau đầu.
Nàng nhớ rõ ràng Hồ Hậu Phúc đã dò xét nhiều lần, lần nào cũng hài lòng với rượu phẩm của Hứa Thanh Gia, sao đến lúc ở với nàng lại tỏ ra vô lại như vậy chứ hả? Nếu trong phòng có rượu, nàng cũng không ngại chuốc hết cho hắn, cho hắn say đếnkhông biết gì nữa, vậy là tốt rồi. Nhưng cố tình là, nhìn khắp phòng, ngoại trừ nước trà ra không còn gì khác.
“Ta đi rót chén trà giải rượu cho chàng, ngoan~~~” nàng xoa xoa đầu Hứa Thanh Gia, coi hắn lúc này như quân khuyển (chó nghiệp vụ) trong đại đội cần vuốt ve, khôngngờ người này được đằng chân lân đằng đầu, được xoa đầu còn chủ động đưa mặt lên kề tay nàng, ra sức cọ cọ vào lòng bàn tay nàng.
Hồ Kiều:”…”
Làm sao để biến mất cảm giác mình không phải gả cho trượng phu mà là gả cho quân khuyển đây?
không thể nói lý với người uống rượu say. Hồ Kiều hạ tay xuống gáy Hứa Thanh Gia ra dấu ra dấu, có xúc động một chưởng đánh ngất hắn, nhưng nghĩ lại nàng đã lâu chưa dùng chiêu này, ngộ nhỡ không khống chế được lực đạo ra tay quá nặng thì nguy. Nàng chỉ có thể thở dài từ bỏ, kiên nhẫn dỗ dành hắn: “Chàng ngoan ngoan nằm ở đây, ta đi lấy trà sẽ quay lại, không đi đâu cả…” nếu có thể, nàng hận không thể trốnthật xa.
Đáng tiếc trên đường đi, phàm là dịch quán, đám phu trạm vừa nhìn liền biết hai người là phu thê nên chỉ bố trí một gian phòng —— đỡ phải lãng phí tài nguyên quốc gia. Vậy nên Hồ Kiều không thể không cùng phòng với Hứa Thanh Gia, thậm chí nằm chung một giường, có điều là một giường hai chăn mà thôi.
Với phẩm cấp của Hứa Thanh Gia, cũng không được ở phòng hảo hạng, bởi vậy phòng của hai người tương đối đơn giản, sao mà có tháp để ngủ cho được?
thật muốn đá hắn xuống đất ngủ, nhưng đoạn đường này càng đi càng ẩm thấp, lỡ như ngã bệnh không kịp nhậm chức thì phiền to. Hồ Kiều chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nhưng nàng nhịn tới nhịn lui, tuyệt đối không ngờ tới sẽ có một ngày này