Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể
Chương 39 :
Ngày đăng: 14:45 30/04/20
Dưới ánh nhìn chăm chú của hoàng trưởng tử, các phu nhân nào dám chần chừ, lập tức đưa tiền quyên góp rồi cáo từ ra về. Hồ Kiều đứng tại cửa phòng ăn tiễn các phu nhân, nét mặt có vài phần lưu luyến. Thôi Ngũ Lang nhìn dáng vẻ đưa tiễn của nàng liền đi tới phía sau nàng nhỏ giọng hỏi: “ Hứa nương tử ngươi đây là không nỡ tiễn người hay không nỡ tiễn tiền?”
“ Ngươi…” Hồ Kiều quay đầu lại thấy dáng điệu cười cười trêu chọc của hắn liền nhoẻn miệng cười nói: “ Đa tạ Ngũ Lang đã để tâm đến bọn nhỏ trong huyện học. Ngũ Langđã nguyện ý quyên năm mươi lượng cho huyện học, ta đây thực sự cảm ơn Ngũ Lang!” nói xong nàng trịnh trọng hướng về phía Thôi Ngũ Lang cúi đầu một cái.
Nghe Hồ Kiều nói vậy ánh mắt Vũ Sâm cùng Thôi Thái đều nhìn về hướng Hồ Kiều, trước mặt mọi người Thôi Ngũ Lang cũng không tiện phát giận liền nở nụ cười.
“ Ngươi…cái người tham tiền này!” nhỏ giọng oán thầm một câu, hắn mới từ từ lôi hầu bao từ trong ngực ra.
Kỳ thật…một màn này Vũ Sâm cùng Ngũ Lang ngồi trong phòng ăn cũng không nhìn thấy, nhưng hai thị vệ cùng đại ca của Hồ Kiều đều nhìn thấy. Hồ Hậu Phúc bị hành động lớn mật của muội muội nhà mình dọa sợ, trong lòng bất an, âm thầm nghĩ: nha đầu này lấy đâu ra lá gan lớn như vậy. hắn sợ Thôi Ngũ Lang làm điều gì gây bất lợi cho muội muội, đề phòng Thôi Ngũ Lang tức giận động tay đông chân với Hồ Kiều nên liền đứng chắn trước mặt Hồ Kiều, nhưng hắn nào biết Thôi Ngũ Lang vậy mà khôngtức giận còn ngoan ngoan lôi bạc ra.
Hồ Kiều nhận bạc cười thật thỏa mãn: “ Ngũ Lang biết không, trong huyện này tiền mọi người quyên góp đều do ta quản lý, ta còn công bố họ tên của người quyên góp,không ăn bớt một đồng.” Sau khi cầm bạc giọng điệu của Hồ Kiều thân mật hơn rất nhiều.
Thôi Ngũ Lang trong lòng liền khinh bỉ nàng một trận, nha đầu này thật là…chiếm tiện nghi của hắn còn khoe mẽ.
Vũ Sâm nghe nàng nói vậy liền cùng Thôi Thái trao đổi ánh mắt, thấy Hồ Kiều đi tới chỗ hắn liền hỏi: “ Hứa nương tử, bổn vương thật không ngờ đấy, huyện lệnh đại nhân vậy mà lại giao mọi chuyện của huyện học cho ngươi quản lý sao?”
Thôi Ngũ Lang bên cạnh cười hì hì: “ Ai biết, tóm lại Hứa nương tử là một quái thai.”
Hứa Thanh Gia hai ngày sau mới trở về Nam Hoa huyện. Lúc đó hoàng trưởng tử Vũ Sâm đã nhìn thấu mọi chuyện của Nam Hoa huyện dưới sự tiếp quản của huyện lệnh mới, hơn nữa hắn còn thuận tiện…hiểu được mọi chuyện của Hồ Kiều.
Việc tìm hiểu Hồ Kiều này giao cho Thôi Ngũ Lang chỉ sợ không hỏi ra được cái gì nên liền do Thôi Thái ra tay, triệu Hồ Hậu Phúc đến.
Hồ Kiều còn không biết ca ca nhà mình giờ đang quỳ gối trước mặt Thôi Thái, bị Thôi Thái hỏi thăm cơ hồ từ tám đời tổ tiên trước, cuối cùng hắn lau mồ hôi lạnh lui ra ngoài. một đường đi thẳng đến hậu viện huyện nha hướng muội muội nhà hắn cầu cứu.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, tổ tiên nhà hắn đều là lương dân, cho tới bây giờ chưa từng làm gì trái pháp luật. Thế nhưng mà bị Thôi tướng quân mặt lạnh lôi ra tra hỏi tám đời tổ tiên thật là không phải trải nghiệm vui sướng gì.
Đợi Hồ Hậu Phúc đi khỏi Thôi Ngũ Lang dẫn đầu bật cười: “ Ha ha ha ha… nha đầu này vậy mà xuất thân từ gia đình đồ tể, chẳng nhẽ một thân công phu của nàng là học lúc mổ heo sao?”
Thôi Thái ngược lại lại suy nghĩ sâu hơn chút: “ Huynh trưởng của Hứa phu nhân ngược lại chỉ là một người làm ăn, nhìn bộ dáng hắn cũng không phải người luyện võ, hơn nữa…” Phụ mẫu đều mất, Hứa phu nhân là do huynh trưởng nuôi lớn, một thân bổn sự của nàng là từ chỗ nào học được?
Vũ Sâm ghõ bàn trầm ngâm: “ Từ trước…dị nhân dị sự, cũng không phải là không có.”