Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể
Chương 46 :
Ngày đăng: 14:45 30/04/20
Bởi vì Hứa Thanh Gia xử lý tình hình thiên tai thỏa đáng nên sau khi báo lên đã được triều đình khen ngợi, kiểm tra đánh gia cuối năm được loại ưu là điều trong tầm tay. Ngược lại huyện lệnh Trịnh Hà ở huyện Khúc Tĩnh lân cận, địa chấn ngày đó lại đang tìm hoan mua vui, sau khi xảy ra đại nạn thì lại không trình lên xử lý kịp thời, chưa đầy mộttháng mà trong huyện nổ ra bệnh dịch, thêm vào đó, lúc xảy ra địa chấn bị sập nhà đè chết dân chúng, dân cư huyện Khúc Tĩnh mười nay chỉ còn bốn năm. Việc này làm tri phủ đại nhân giận dữ, báo lên triều đình. Vốn Trịnh Hà sẽ bị trừng phạt, thế nhưng thông cáo của triều đình còn chưa tới thì Trịnh Hà cũng nhiễm bệnh dịch mà đi. Cả nhà nay chỉ còn lại một lão bộc cùng một tiểu lang, việc này chỉ có thể bỏ qua, bên trên lại phái quan viên khác đến Khúc Tĩnh nhậm chức huyện lệnh.
Chỉ sợ quan viên đến sau sẽ hận Trịnh Hà muốn chết, vừa nhậm chứcđã phải nhận lấy cục diện rối rắm này, là nơi có bệnh dịch nặng nề, ai biết có nối bước theo Trịnh Hà hay không chứ.
Huyện Nam Hoa bên này là Hứa Thanh Gia tự mình đi xử lý, lúc ấy ra tay mạnh mẽ, ngăn cản di dân thủy táng, chôn cất di thể kịp thời, còn tự mình xem xét nguồn nước có sạch sẽ hay không, lại nhấn mạnh nguồn nước trồng trọt cũng phải sạch… bảo nhóm sai dịch truyền xuống hạng mục các công việc cần được chú ý, yêu cầu nạn dân phải làm được. Lại phát động đại phu địa phương chuẩn bị thuốc phòng bệnh dịch.
Lúc ấy điều kiện gian khổ, rất nhiều dân chúng cảm thấy Huyện lệnh đại nhân yêu cầu quá nhiều, hơn nữa lại ngăn di nhân thuỷ táng, dẫn tới không ít di nhân bất mãn, kết quả không bao lâu sau ở Khúc Tĩnh bùng nổ bệnh dịch, tin tức truyền tới các thôn trại huyện Nam Hoa, chúng di mới cảm kích Huyện lệnh đại nhân không thôi!
Nếu không có Huyện lệnh đại nhân cứng rắn, chỉ sợ huyện Nam Hoa cũng sớm có bệnh dịch.
Huống chi Hứa Thanh Gia đích thân đi qua mỗi một thôn trại chỗ gặp tai hoạ ở Nam Hoa, thật làm yên ổn lòng người, đều nói, đừng thấy Huyện lệnh đại nhân chỉ là một thư sinh văn nhược, nhưng khi làm việc lại không hàm hồ chút nào. Nay ở huyện Nam Hoa, di nhân đối với huyện lệnh đại nhân kính trọng không thôi, nhóm phú thân bản địa cũng không dám có một chút khinh thị nào, không đợi hắn mở miệngđã tự giác quyên góp thảo dược, lương thực tồn kho trong nhà ra, cấp cho dân chúng không còn nhà để về sau thiên tai.
Tuy nói Hứa Thanh Gia nhậm chức thì mọi người quyên tiền có chút thường xuyên, nhưng là đều dùng cho chuyện của huyện, lại được mỹ danh từ thiện. Ngược lại là Hứa huyện lệnh, vẫn chưa từng tham ô lấymột văn tiền vào hầu bao mình, cực khó có được. Hơn nữa mấy phú thân cũng tính toán, so với Chu Đình Tiên trước kia hàng năm biếu kính cung phụng vào tư khố của lão, còn có sưu cao thuế nặng, Hứa Huyền làm việc nhưng không hề thu thuế lung tung, từ khi hắn nhậm chức tới nay, tính tính toán toán thế nhưng so với chi Chu Đình Tiên tại chức thì bạc đi ra ngoài ít đi rất nhiều.
Cớ sao lại không làm?!
Di nhân giỏi ca giỏi múa, không bao lâu liền có dân chúng di nhân đem đức hạnh của Hứa Thanh Gia biên soạn thành ca dao truyền xướng, thanh danh của Huyện lệnh đại nhân trong di nhân nhất thời cao chót vót. Liền ngay cả tri phủ Hàn Nam Thịnh cũng nghe phong thanh việc này, trong lúc nói chuyện với phụ tá có chút cảm khái: “May mà Huyện lệnh Nam Hoa là một nhân tài, bằng không lại có một Trịnh Hà, chẳng phải làm cho bên trên cho rằng tất cả thuộc hạ của ta đều là bao cỏ sao!” Đến lúc đó, kiểm tra đánh giá cuối năm của hắn chẳng phải cũngsẽ chịu ảnh hưởng sao?
Lần này Hứa Thanh Gia lại không đáp ứng, có chút ngượng ngùng: “Hảo ý của phủ quân, hạ quan vốn nên cảm tạ mới phải. Chỉ là.... Lần này thê tử lo lắng hạ quan, cũng theo đến, hạ quan an bài nàng ở khách điếm. Thê tử lại đang mang thai, cho nên... hảo ý của phủ quân hạ quan tâm lĩnh, hạ quan vẫn là ở khách điếm mới thê tử thôi. Phụ nhân nhà ta nhát gan, lần này đã làm nàng sợ hãi.”
Hàn Nam Thịnh thật sự tin là là gan thê tử Hứa Thanh Gia nhỏ nên mới theo đến, lại không biết Hồ Kiều không hề là một phụ nhân nhát gan, mà là cực kỳ dũng mãnh.
Hứa Thanh Gia vừa vào cửa, Hàn Nam Thịnh liền chú ý tới chỗ Hứa Thanh Gia bị thương, sau khi nói mấy câu thì mới giới thiệu Thang Trạch với hắn, “Đây là tân nhiệm Khúc Tĩnh Huyện lệnh, ta nghĩ ngươi là người đích thân đi đến chỗ tai khu, cũng coi như có vài phần kinh nghiệm, liền triệu ngươi tới truyền thụ chút kinh nghiệm với hắn.” Vừa mới nói xong, thấy Hứa Thanh Gia cùng Thang Trạch nhìn nhau cười, nụ cười này có chút kỳ lạ, Hàn Nam Thịnh cười nói: “Xem ta hồ đồ chưa này, các ngươi nhưng là tiến sĩ đồng khoa.”
Thang Trạch cùng Hứa Thanh Gia đều nở nụ cười.
“Hạ quan vừa nãy còn nghĩ, người có kinh nghiệm xử lý tai khu sẽ là ai đây? không nghĩ tới đại nhân cho ta gặp thế nhưng là bảng nhãn lang. Hứa Huyền đi đến đâu cũng đều nổi tiếng, lúc trước hạ quan còn tìmhắn để lĩnh giáo bài học đâu.” Lúc ấy hai người ở thành Trường An tham gia cuộc thi thì ở cùng một khách điếm, sau lại đậu cùng năm, cũng coi như hữu duyên.
“Nếu như vậy thì tốt rồi.” Hàn Nam Thịnh cười to đứng lên.
không bao lâu, Lâm đại phu tiến đến, Hàn Nam Thịnh bảo Hứa Thanh Gia đi vào, để Lâm đại phu mở băng bó trên chân hắn ra xem, lại quan sát vết thương mọt hồi lâu rồi đi ra bẩm báo Hàn Nam Thịnh: “Vị lang quân này bị thương chân, bị thương gân cốt da thịt, lúc ấy lại khôngđược trị liệu tốt, về sau đi lại cũng không có gì khó khăn, chỉ là da trênchân từng có chút dấu hiệu bị thối rữa, tuy rằng sau này đã được xử lý nhưng chắc chắn sẽ để lại sẹo.”
Hứa Thanh Gia khập khiễng đi ra, tạ qua hắn, lại nói: “Cũng không ảnh hưởng gì đến chân của nam nhân.” Rồi tiếp nhận lấy đơn thuốc mà Lâm đại phu kê.