Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể
Chương 51 :
Ngày đăng: 14:45 30/04/20
Ngược lại là Hồ phụ nghe Hồ Kiều nói như vậy còn ôm Hồ Kiều lên khen ngợi một trận. Còn khoa trương đến mức nói nàng tuổi nhỏ màthật hiểu chuyện, thật nhu thuận.
Hồ Kiều nghe Hồ phụ khen mình cũng tự đắc một trận. Vui vẻ ôm cổ Hồ phụ quay đầu nhìn ca ca nhà mình, rất chân thành khích lệ Hồ Hậu Phúc: “ Ca ca cũng rất hiểu chuyện, nhu thuận!” Dù là Hồ phụ khôngthích con trai mình làm xằng làm bậy, trộm đưa tiểu khuê nữ ra ngoài chơi nhưng nghe con gái nói vậy vẫn nói một câu khích lệ: “ Hai huynh muội các con đều nhu thuận, hiểu chuyện!”
Dù chuyện sảy ra đã nhiều năm nhưng khi nghĩ hai người vẫn thấythật hạnh phúc.
Nghĩ lại lúc nhỏ, huynh muội hai người không thể hiểu được tâm tình của người làm cha mẹ, nhưng bây giờ hai người cũng đã có con, nghĩ về cha mẹ mình về những chuyện lúc nhỏ trong lòng lại cảm thấy thậtấm áp và chua xót. Chỉ hận thời gian không thể quay trở lại, làm cho bọn họ có cơ hội báo hiếu.
Làm con muốn báo đáp cha mẹ mà không được, trong cuộc đời này luôn là việc khiến mọi người day dứt.
Hồ Hậu Phúc trước ngày trở về đều ngồi nói chuyện với Hồ Kiều về những chuyện lúc nhỏ, khi cha mẹ họ còn sống, huynh muội bọn họnói chuyện suốt một buổi chiều. Đôi khi cả hai cười vui vẻ, có đôi khi lại rơm rớm nước mắt. một buổi chiều nhẹ nhàng chôi qua với những hồi ức của năm tháng. Giờ bọn họ cũng chỉ có thể nhờ vào ký ức và tình cảm của mình mà thổ lộ ra nỗi nhớ của bọn họ về cha mẹ.
hiện giờ bọn họ đều có cuộc sống rất tốt, Hồ Hậu Phúc thỉnh thoảng cũng nghĩ đến nếu cha mẹ còn sống, có thể chứng kiến nữ nhi bảo bối của họ đã lấy chồng giờ còn sinh ra một tiểu bảo bảo đáng yêu, cómột gia đình của riêng nàng, cuộc sống trôi qua thật hạnh phúc thìthật tốt.
Hứa Thanh Gia ở phía trước nha môn làm việc, chợt nhớ đến chuyện Hồ Hậu Phúc ngày mai phải trở về nên hắn liền trở lại hậu viện, khi điđến cửa nghe được trong phòng hai huynh muội đang nói chuyện nên liền yên lặng đứng ngoài một lúc rồi lại quay lại trước nha, thôi cứ để cho huynh muội hai người yên tĩnh nói chuyện đi.
Khi trời tối hắn trở về thì liền thấy vành mắt Hồ Kiều ửng đỏ liền biết buổi chiều nàng đã khóc, thấy vậy hắn liền ôm nàng vào lòng nhẹnhàng vỗ về, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
“ Lạp Nguyệt nói lúc chiều chàng đã trở về rồi, sao không đến gặp ta?”
Đến giờ ăn tối, Hồ Hậu Phúc đã trở về phòng thu dọn đồ đạc, Lạp Nguyệt mới đến nói với nàng lúc chiều huyện lệnh đại nhân có trở về, đứng ngoài cửa phòng một lúc rồi lại đi đến trước nha môn.
“ Ta đây không phải là sợ nhìn thấy nàng khóc sao!!!” Hứa Thanh Gia trêu chọc nàng “ Ta giờ sợ nhất là nhìn thấy nàng khóc, nước mắt của A Kiều so với nắm đấm còn dọa người hơn đấy!”
Hồ Kiều vốn chỉ dựa vào trực giác phỏng đoán, giờ huyện lệnh đại nhân đã nói đến như vậy nên nàng cũng không nghĩ gì nữa. Nàng cũng chỉ là trong đầu nhất thời xuất hiện ý nghĩ này nhưng trong lòng cũng có bảy tám phần chắc chắn huyện lệnh nhà nàng sẽ không xuất tường ( ngoại tình) đâu, còn lại hai ba phần chỉ là không dám chắc chắn vào bản năng của đàn ông thôi.
Thôi Thái trợn mắt nhìn đôi phu thê trước mặt không coi ai ra gì mà bắt đầu khoe ân ái, hắn rốt cục nhịn không được mà lên tiếng cắt đứt màn khoe ân ái của họ.
“ Đây là đứa nhỏ do Vương mỹ nhân sinh ra, là trưởng tử của vương gia. Vương gia sợ đứa trẻ nuôi ở quân doanh không sống được mà đưa đến kinh thành đường xá lại quá xa xôi vất vả nên lúc này mới nghĩ đến việc đưa đứa nhỏ đến huyện Nam Hoa nhờ phu thê Hứa đại nhân thay điện hạ nuôi dạy đứa nhỏ.”
“ Việc này… Có thích hợp không?” Hứa Thanh Gia thực sự không muốn quá thân cận với những long tử phượng tôn ( ý con hoàng thất đó) này. hắn là quan viện địa phương nhỏ, Vũ Sâm thì tay cầm bình quyền quan trọng, nếu kết giao quá mật thiết với hắn thì là việc phạm húy cần kiêng kị. Huống chi thân phận ( Hoàng tử) của Vũ Sâm lại đặc biệt.
Hồ Kiều ôm đứa trẻ, thấy đứa trẻ ngủ trong lòng nàng thật ngọt ngào bình yên, kỳ thật nàng rất muốn đến trước mặt Vũ Sâm mắng cho hắnmột trận: Ngươi coi ta là bảo mẫu đấy hả?
Loại chuyện vứt đứa trẻ cho người khác nuôi dưỡng như này, ở đâu mà ngươi lại nghĩ ra chuyện tốt như vậy?
Huống chi đứa trẻ mà ngươi vứt tới lại là trưởng tử của hoàng trưởng tử đấy.
Thôi Thái không có thói quen giải thích với người khác. hắn ở trong quân doanh đã quen phục tùng quân lệnh của cấp trên hoặc ra lệnh cho cấp dưới, chỉ cần chấp hành mệnh lệnh là được, không cần nhiều lời hỏi lý do hay giải thích với ai. Hơn nữa việc này là do Vũ Sâm quyết định, đứa bé cũng không phải là con của hắn. hắn chỉ phụ trách đưa đứa trẻ tới cho họ, giải thích cho họ không nằm trong phạm vi phục vụ của hắn.
hắn đem đứa trẻ và nhũ mẫu với năm trăm lượng bặc để lại cho phu thê Hứa Thanh Gia rồi dẫn binh lính trở về phục mệnh. Lưu lại phu thê Hứa Thanh Gia ôm đứa nhỏ bàng hoàng ở đó.
Lúc này nhũ mẫu ôm Hứa Tiểu Bảo tới, Hứa Tiểu Bảo nhìn thấy trong ngực mẹ mình ôm một đứa bé, chảy nước miếng y y nha nha đưa hai tay ra đòi bế. Cũng không biết là hắn muốn đòi lại mẹ hay muốn chơi với đứa trẻ kia nữa. Dù sao thì giờ nó cũng chưa đủ năng lực biểu đạt suy nghĩ nên liền bị cha mẹ xem nhẹ nói với nhũ mẫu đem hắn mangđi còn phu thê hai người ôm đứa trẻ mới được đưa tới vào phòng ngủ họp gia đình.
Hứa Tiểu Bảo trơ mắt nhìn cha mẹ mình ôm đứa bé khác quay đi, rõràng còn chưa cho hắn một ánh mắt một nụ cười nên liền khóc òa lên, nhưng như vậy cũng không thể gọi cha mẹ hắn quay đầu lại. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình có sự tuyệt vọng, cái thế giới tàn khốc này, cha mẹ nhẫn tâm làm cho hắn thật đau lòng nên càng khóc dữ dội hơn.