Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể
Chương 56 :
Ngày đăng: 14:45 30/04/20
Hồ Kiều đối đáp qua loa với Thượng mỹ nhân xong, khi quay trở lại hậu viện nàng liền trực tiếp khóa cửa nối hai khu với nhau lại. Nàng quyết định dạo này sẽ không dẫn hai đứa nhỏ tới huyện học chơi nữa, tránh va chạm với Thượng mỹ nhân phiền chán kia. Lạp Nguyệt thấy vẻ mặt nàng không tốt liền dẫn hai hài tử đến chơi với nàng. Hồ Kiều dẫn theo hai đứa chơi một hồi mới cảm thấy vui vẻ trở lại.
Nàng chỉ là phu nhân của một viên quan nhỏ, âm kém dương sai dính phải xui xẻo lại không đẩy đi được nên chỉ có thể đi một bước tính mộtbước. Vốn cũng không thể nói rõ là tốt hay xấu nhưng động đến chuyện hậu viện của hoàng trưởng tử thì cũng không phải mong muốn của nàng.
Từ sau hôm đó, cửa nối giữa huyện học và hậu viện của huyện nha liền bị khóa lại. Vân di nương đến nhiều lần cũng không thấy mở bèn tự mình chạy đến cửa hậu viện huyện nha cầu kiến thì nhận được tin tức: "Phu nhân mang theo hai tiểu lang quân đi dạo phố..." khôngcũng là: "Phu nhân dẫn theo hai tiểu lang quân đến nhà huyện úy chơi..."
Vân di nương cũng biết huyện úy, lúc trước người nhà họ cũng khôngít lần thông qua người hầu để tặng đồ cho nàng. Huyện úy phu nhân lại càng không cần phải nói, trước kia khi gặp nàng thì phải nịnh bợ, nay chỉ sợ tình cờ gặp trên đường thì Cao nương tử chưa chắc đã chào hỏi mình đâu.
Nàng ta đứng trước cửa hậu viện huyện nha do dự không thôi. Nếu trở về mà không mời được Hứa phu nhân thì hiển nhiên nàng ta sẽ bị Thượng mỹ nhân mắng nhưng không quay trở về nhận lệnh cũngkhông được.
Vân di nương lâm vào khó khăn.
Ở nhà Cao Chính, hai đứa nhỏ Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối vây quanh quan sát trưởng tử của Cao Chính - Cao Liệt mới được hơn một tuổi, thảo luận về bọn chúng khi còn nhỏ.
Nhìn thấy Cao Liệt phun bong bóng liền nói, "Khi còn bé chúng con cũng phun bong bóng sao?"
Hồ Kiều gật gật đầu, "một ngày phải thay đến mấy cái khăn lau nước miếng đấy." không cần nghi ngờ đâu.
Lời này khiến hai đứa nhỏ lộ ra dáng vẻ thất vọng, cũng không biết chúng chán chường vì Cao Liệt hay rầu rĩ vì bản thân khi còn bé nữa. Nhìn thấy Cao Liệt tè ra quần, Hứa Tiểu Bảo liền thay đổi cách hỏi: "Tiểu Bối khi còn nhỏ cũng tiểu ra quần sao ạ?"
Hồ Kiều cười thầm trong lòng, đứa nhỏ này lại còn biết chơi xấu,không hỏi mình mà chỉ hỏi Tiểu Bối.
"Nam hài tử nếu vẫn luôn nuông chiều thì sẽ chỉ biết khóc lóc sướt mướt, tương lai sản nghiệp của Cao gia biết gửi gắm cho ai đây?"
Bởi vì thế nên hôm nay nàng thấy hài tử không đoạt được điểm tâm nhưng nàng cũng nín nhịn ngồi yên tại chỗ. Thấy Hồ Kiều ra tay liền cười nói: "Phu nhân có điều không biết, lang quân nhà ta mắng ta làm hư hài tử, sợ đứa nhỏ tương lai không đảm đương nổi trọng trách trong phủ, muốn ta học tập phu nhân một chút, tránh để ta làm hư nó. Nó không cướp được điểm tâm, khóc lóc mấy lần là hiểu ra thôi."
Hồ Kiều dỗ Liệt ca nhi kháu khỉnh rồi thả bé xuống, chỉ chỉ Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối: "Hai đứa không được nghịch nữa!" Xem trở về nương sẽ chỉnh đốn hai đứa thế nào!
thật ra hai hài tử cũng không thực sự sợ nàng, có điều cũng coi như hiểu biết, ngày thường khi Hồ Kiều giảng đạo lý cùng bọn chúng chúng cũng chịu nghe, lúc này hai đứa đều từ trên ghế xuống, chạy đến trước mặt Cao Liệt dỗ dành cu cậu: "Tiểu đệ đệ, chúng ta sẽ khôngbao giờ… ức hiếp đệ nữa, đệ đừng khóc nữa!" Mỗi bên kéo một tay của Cao Liệt, muốn ra ngoài chơi.
Điểm tâm đã ăn xong, nước trái cây cũng uống rồi thì phải ra ngoài chơi một chút thôi.
Tiểu hài tử vẫn thích chơi cùng những hài tử lớn hơn mình, Cao Liệt ăn xong điểm tâm, lại có hai tiểu ca ca nắm mỗi bên tay của bé, đôi mắt hàm chứa nước mắt lại nở nụ cười, ngoan ngoãn mặc cho hai cậu dắt ra ngoài chơi, nha hoàn bà tử phía sau vội vàng theo sau.
Lúc trước Cao nương tử nuôi hài tử kỳ thực vô cùng không nỡ để hài tử khóc, hài tử khóc một tiếng nàng liền đau lòng nửa ngày. Hôm nay nàng thấy Cao Liệt khóc một hồi rồi lại nín khóc mỉm cười, dường như hoạt bát hơn xưa rất nhiều. Bé theo Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối ra ngoài chơi cũng không thấy quay đầu tìm nương thì nàng càng thêm vui mừng: "Vẫn nên cho Liệt ca nhi chơi cùng với Tiểu Bảo Tiểu Bối nhiều một chút, nhìn xem, lá gan của nó cũng lớn lên rồi đấy."
Ngày xưa Cao Liệt vẫn luôn bám lấy Cao nương tử, dù là bà vú ôm cũng phải ở nơi bé có thể nhìn thấy Cao nương tử, không thấy nương đứa nhỏ này sẽ khóc rống lên.
Buổi chiều hôm đó ba đứa bé chơi đùa vô cùng vui vẻ trong vườn hoa nhà Cao Chính, lúc ra về Cao Liệt còn lưu luyến không muốn xa rời, kéo tay áo hai tiểu ca ca không chịu buông, so với ngày thường thái độ của bé đối với Cao nương tử còn lưu luyến hơn.
Cao nương tử thật sự là vừa ghen tị lại vừa vui vẻ.