Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể

Chương 59 :

Ngày đăng: 14:45 30/04/20


“ Lui ra!”



Nghe thấy Thượng mỹ nhân đột nhiên hét lên Ninh vương liền quát nàng ta một câu khiến Thượng mỹ nhân nước mắt lại hiện lên trong mắt. Nàng ta không cam tâm liềnnhẹ giọng gọi “ Điện hạ…” nhưng lại thấy vẻ mặt Ninh vương lạnh lùng không thèm liếc nàng một cái nên chỉ có thể ấm ức đi ra khỏi phòng.



Ngoài cửa Vân di nương và nha hoàn của Thượng mỹ nhân vẫn đang chờ nàng, khi thấy Thượng mỹ nhân đi ra lại là cảnh vừa đi vừa lau nước mắt, vẻ mặt đầy ấm ức thì trong đầu liền hiện ra dấu hỏi to đùng nhưng hai nàng cũng không dám hỏi, chỉ đem áo khoác thêm cho nàng rồi đỡ nàng về phòng.



Vân di nương phỏng đoán có thể là liên quan đến chuyện Hồ Kiều không làm theo ý nàng ta mà vô luận như thế nào thì Thượng mỹ nhân cũng là người của Ninh vương điện hạ còn Hứa phu nhân cũng chỉ là vợ của một quan nhỏ vùng xa nên chắc cũng chẳng có chuyện gì đáng lo. Ôm ý nghĩ như vậy nên Vân di nương rất thoải mái đưa Thượng mỹ nhân về phòng rồi mới thong thả hỏi chuyện xảy ra bên trong phòng Ninh vương.



“ Nàng ta là cái thá gì chứ? Vì sao vì nàng ta mà điện hạ lại không cho ta chút thể diện chứ? Rốt cuộc thì ta đã làm gì khiến điện hạ mất hứng chứ?”



Thượng mỹ nhân thực sự không hiểu, nàng cũng chỉ nói sự thật mà thôi, tiểu quận vương thân phận cao quý sao có thể gọi một thôn phụ chỉ là phu nhân của quan tép riu làm mẹ. Hơn nữa sao thái độ của Ninh vương khi nghe tiểu quận vương gọi vậy lạikhông có một chút mất hứng nào vậy?



Chủ tớ ba người suy nghĩ nửa ngày cũng không thông, thực sự các nàng không thể lí giải nổi thái độ của Ninh vương điện hạ. Các nàng chỉ biết Ninh vương điện hạ đặc biệt ưu ái phu thê Hứa gia.



Nhưng lí do khiến cả nhà tiểu quan như Hứa Thanh Gia được ưu ái là gì…? Chẳng lẽ…sự ưu ái này đều đến từ trên người tiểu quận vương! Dù sao thì Ninh vương điện hạ đến 30 tuổi mới có được đứa con trai!



Suy cho cùng, nàng vẫn nên nghĩ biện pháp đem tiểu quận vương về nuôi bên người mới tốt. Ánh mắt của Ninh vương khi nhìn tiểu quận vương đều tràn đầy yêu thương cùng sự dịu dàng. Nếu nàng đem được tiểu quận vương về bên cạnh thì số lần gặp được Ninh vương cũng sẽ tăng lên.



Thượng mỹ nhân suy nghĩ rõ ràng nên liền lau khô nước mắt, âm thầm cắn răng quyết tâm.




Ninh vương phi dù trong lòng có tâm sự nhưng cũng chú ý trả lời qua loa mấy câu hỏi của nữ nhi. Khi hai người tiến cung vấn an hoàng hậu, Ninh vương phi thấy sắc mặt của hoàng hậu không tốt, nàng cũng không thấy thái tử phi đâu.



Dù thái tử phi đang mang thai nhưng vẫn phải tham gia cung yến đầu năm mới.



Hoàng hậu nhìn thấy Ninh vương phi đến ánh mắt liền thay đổi. Ninh vương phi cũngkhông hiểu hàm ý trong ánh mắt của hoàng hậu. Đợi đến khi tan tiệc, nàng đi đến cung điện của Hiền phi nói chuyện mới biết tối qua thái tử phi bị sảy thai, thai nhi đã thành hình hơn nữa còn là bé trai. không chỉ thái tử phi mà một thị thiếp khác trong đông cũng cũng bị sảy thai cùng lúc mà trùng hợp cũng là con trai.







Ninh vương phi nghe Hiền phi nói vậy liền hồi tưởng lại ánh mắt và vẻ mặt của hoàng hậu khi nhìn nàng, sau đó nâng mắt nhìn thẳng vào Hiền phi vẻ mặt đầy lo lắng nói: " Mẫu phi… Ta suốt ngày chỉ ở trong nhà, cả ngày chỉ chỉ có đợi Mẫn Nhi tan học trở về ăn cơm, rảnh rỗi thì thêu thùa may vá, thỉnh thoảng mới tiến cung thỉnh an, ngay cả nhà mẹ đẻ ta cũng đã lâu không trở về…"



Hiền phi nghe Ninh vương phi nói vậy liền ho khan hai tiếng nói: " Ta biết ngươi là người tốt, việc này ngươi cứ coi như không biết là được. Dù sao việc này vốn dĩ cùng ngươi không có liên quan."



Ninh vương phi nghĩ lại ánh mắt của hoàng hậu thì thực sự muốn nói một câu với Hiền phi: Dù ta không có liên quan nhưng người bên ngoài chỉ sợ không nghĩ như vậy. Sự tình trong cung ai có thể nói trước được điều gì đâu?!



Thái tử ốm yếu giờ lại không con nối dõi, Ninh vương lại nắm trong tay binh quyền, còn có tam hoàng tử và tứ hoàng tử nhỏ hơn thái tử vài tuổi, giờ cũng đã dần trưởng thành. Vũng nước đục cung đình cũng ngày càng đục rồi. Hiền phi thân dù thân thể hai năm nay không tốt cũng không để nàng báo tin cho Ninh vương. Dù sao cũng là con mình nên Hiền phi tự nhiên hy vọng ninh vương có thể an tâm trấn thủ biên cương, không có chuyện gì quan trọng thì đừng trở lại kinh thành.



Ninh vương phi suy đi nghĩ lại nhiều lần thì vẫn nhắc đến chuyện của Vũ Tiểu Bối với Hiền phi. Nàng chỉ nói bâng quơ rằng Vũ Tiểu Bối giờ đã ba tuổi rồi, nếu còn nuôi dưỡng ở biên quan hoang vu vật tư sơ sài nàng làm mẫu thân cũng thật đau lòng cho đứa nhỏ. Trước đây là do đường xá xa xôi mà đứa nhỏ còn quá nhỏ nên mới để nuôi tạm tại biên quan nhưng giờ đứa nhỏ cũng đã lớn hơn thì có thể đưa đứa nhỏ về kinh thành để nuôi dưỡng rồi.