Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể
Chương 62 :
Ngày đăng: 01:52 23/05/20
Mùa thu, Hiển Đức năm 23. Hồ Kiều đã sinh hạ trưởng nữ cho nhà họ Hứa tại huyện Nam Hoa.
Tâm nguyện của Hứa huyện lệnh cuối cùng cũng thành hiện thực, vì vậy hắn liền phá lệ mở tiệc chiêu đãi một đám bằng hữu, bạn bè, chỉ có điều hắn đã nói trước với bọn họ nếu tặng lễ vật quý giá thì đều bị mời ra khỏi phủ ngay.
Trong thời gian hắn đã làm quan phụ mẫu của huyện Nam Hoa mấy năm này, cho dù làn Di dân hay người hán, cho dù là quan lại hay phú thương đều cảm thấy cuộc sống ở huyện Nam Hoa thật tốt đẹp, không có bóc lọt, luật lệ rõ ràng thanh bạch, Di-Hán hòa hợp. So với huyện Nam Hoa trước đây do huyện lệnh cũ cai quản thì bây giờ huyện Nam Hoa đã phồn thịnh, phát triển hơn rất nhiều.
Bởi vậy mọi người khi nghe được huyện lệnh đại nhân mở tiệc mời khách đều vui vẻ chuẩn bị những thứ tốt nhất muốn tặng cho Hứa huyện lệnh. Kết quả Hứa huyện lệnh lại nói không nhận đồ quý liền khiến bọn họ ủ rũ.
Dù tặng lễ vật nhưng mọi người đều cam tâm tình nguyện, vui vẻ mà tặng đấy.
Mấy bà tử trong nhà trước giờ cũng chỉ làm mấy món dân dã hàng ngày nên để cho họ làm một bữa tiệc thì có chút khó khăn. Vì vậy Hồ Kiều dứt khoát để Vĩnh Thọ cầm bạc ra ngoài đặt mấy bàn tiệc rượu, mua chút hoa quả, rồi lại nghĩ đến mở tiệc mà quá quạnh quẽ cũng không tốt vì vậy nàng lại bỏ bạc mời 1 đoàn kịch nhỏ. Các phu nhânthì ở sau vườn nói chuyện, nghe hát còn các nam nhân thì do Hứa Thanh Gia tiếp đãi ở phía trước viện.
Lần này Hứa huyện lệnh mở tiệc lớn như thế khiến mọi người ở huyện Nam Hoa đều nghĩ có lẽ hắn cũng không thể ở lại huyện Nam Hoa thêm nữa, vì vậy mọi người đều có chút lưu luyến hắn.
Vị quan thanh liêm minh chính như hắn thực sự quá khó tìm, huống chi Hứa Thanh Giayêu dân như con, hắn chưa từng làm khó dân chúng, hơn nữa lại có lòng thương người, thật sự là một vị quan tốt khó tìm.
Tiền viện và hậu viện đều thật náo nhiệt. Hồ Kiều tiếp đãi khách một lúc thì ròi đi, nàng trở lại phòng xem đứa nhỏ của mình đang cùng Cao nương tử và Chúng phu nhân chơi đùa.
Tiểu khuê nữ nhà nàng đã được nàng mời cho một vú em, đứa nhỏ sáng là do nàng chăm sóc, còn tối thì giao lại cho vú em. Vì được chăm sóc cẩn thận, ăn uống no đủ nên chỉ mới một tháng đã không còn nhăn nheo đỏ hỏn như lúc mới sinh, mà giờ đãtrắng trắng mập mập, thập phần đáng yêu. Khuân mặt đứa bé có vài phần giống Hồ Kiều còn mũi và miệng lại giống Hứa Thanh Gia. Huyện lệnh đại nhân thấy bộ dáng ái nữ cũng chỉ thốt ra bốn từ: Tú lệ xinh đẹp.
Hồ Kiều mỗi lần nhìn nữ nhi đều không thể nào liên hệ được tiểu bánh bao trắng trắng tròn tròn với bốn chữ tú lệ xinh đẹp, vì vậy nàng cũng chỉ nghĩ huyện lệnh đại nhân ái nữ thành si, nữ nhi của mình có như nào thì cũng là đẹp nhất, tốt nhất.
Bọn nhỏ trong huyện học đã biết vợ chồng Hứa huyện lệnh phải chuyển đi nên đã tự động cùng đến tiễn đưa một nhà Hứa gia.
Hứa Thanh Gia lúc còn tại chức, làm việc rất rõ ràng rành mạch, sổ sách các loại thuế cũng chi tiết vì vậy khi bàn giao công tác rất thuận lợi nhanh chóng. Chỉ khoảng hai canh giờ hắn đã bàn giao xong mọi sự vụ của huyện Nam Hoa cho chi huyện mới. Sau khi bàn giao công việc xong, Mai huyện lệnh còn mời hắn ở lại uống rượu: “ Hứa đại nhân lần này ngài được thăng chức, không biết ngài có thể cho hạ quan một ít thời gian để hạ quan mời ngài chén ruowuh nhạt được không!?”
Mai huyện lệnh nhiệt tình giữ Hứa Thanh Gia lại uống rượu nhưng Hứa Thanh Gia lại rất kiên quyết từ chối hắn: “ Mai đại nhân xin thứ lỗi. Tri phủ tiền nhiệm vẫn đang chờ ta đến bàn giao công việc. một chén rượu cũng không thể giải quyết được đống công việc còn bề bộn. Ta xin hẹn Mai đại nhân ngày sau đến phủ của ta, ta nhất định sẽmời Mai đại nhân chén rượu này.”
Mai đại nhân nghe được ý trong lời nói của cấp trên nên cũng không cưỡng cầu giữ Hứa Thanh Gia lại.
Thời điểm phu thê Hứa Thanh Gia rời khỏi huyện Nam Hoa chỉ cần hai cỗ xe ngựa. mộtcái cho phu thê hai người và hai đứa nhỏ ngồi. một cái khác để người làm trong nhà dùng. Vốn gia định họ muốn im lặng mà rời đi, nào biết được tin tức đã bị người dân trong huyện biết hết vì vậy mỗi người đều đến cổng thành tiễn họ. Yên lặng đi theo tiễn họ một đoạn, có nhiều người còn mang theo đồ ăn muốn đưa chút quà cho họ nhưng xe ngựa của họ lại quá nhỏ nên phu thê hai người một mực từ chối.
Dân chúng huyện Nam Hoa đã đưa tiễn một đoạn xa mà vẫn lưu luyến không muốn về, Hứa Thanh Gia phải thúc dục họ trở về mấy lần mới cắt đứt đc đoàn người bám đuôi xe ngựa này.
Trong xe ngựa phu thê hai người vẫn nhìn dân chúng càng ngày càng đi xa, trong mắt đều là sự vui vẻ nhưng cũng có chút lưu luyến. Chỉ có Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối lúc này lại thật hưng phấn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn nó mới nhìn thấy trận thế lớn như vậy mà chúng lại còn không hiểu lí do nữa. Vì vậy hai đứa quay ra hỏi Hứa Thanh Gia và Hồ Kiều: “ Cha, mẹ bọn họ đang làm cái gì vậy!?”
Hồ Kiều kéo hai đứa nhỏ vào lòng nói cho bọn nó biết: “ Bọn họ cảm thấy cha các con làm quan tốt, không nỡ để hắn rời đi, nên mới đi theo tiễn chúng ta đấy.”
Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối cái hiểu cái không, đối với khái niệm quan tốt – quan xấu bọn nó cũng chẳng biết tiêu chuẩn như thế nào vì vậy lại hỏi: “ Vậy quan xấu thì có bộ dạng như thế nào?”
Hồ Kiều xoa đầu hai đứa nói: “ Chắc là nếu dân chúng nghĩ là quan xấu thì sẽ quan xấu đi!”