Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 1 : Tự tử

Ngày đăng: 15:54 30/04/20


Mai Tử

cảm thấy nàng thật sự không còn mặt mũi nào để tiếp tục sống nữa rồi.



Đã hẹn

ước với Phúc ca cùng nhau bỏ trốn, nhưng cuối cùng, Phúc ca lại thất hứa để lại

nàng một mình một người đứng đợi ở vách núi Tử Thượng đến nửa đêm, những lời

đồn ác ý cứ như thế mà xuất hiện. Nay Phúc ca muốn kết hôn với người khác, ánh

mắt xem thường, miệt thị của mọi người sau lưng nàng càng tăng chứ không hề

giảm.



Mặc dù

Mai Tử không biết nhiều chữ, không biết cái gì gọi là tam tòng tứ đức, nhưng

nàng biết chắc rằng, với những lời đồn nhãm đầy trời như thế này, nàng không có

cửa để gả ra ngoài.



Chết

đi, chết liền xong hết mọi chuyện, không còn phải nghe mẹ tức giận mắng nhiếc,

không cần nghe muội muội thầm oán. Chết, sẽ không còn vì Phúc ca phụ bạc mà đau

lòng, cũng không cần đối mặt với những lời đồn đại khó chịu của mọi người nữa.



Mai Tử

ven theo con đường nhỏ sau núi mà đi, nàng biết cuối con đường này có cây cổ

thụ lớn. Về chết như thế nào, Mai Tử đã suy nghĩ kỹ càng, nàng không thể chết ở

nhà được, sẽ dọa đến mẹ và muội muội, vẫn là nên chết ở ngoài. Cổ thụ tuy không

cao, nhưng dây lưng rủ xuống cũng đủ để treo cổ người, liền quyết định vậy đi.



Mai Tử

tiếp tục đi về phía trước, sáng sớm, con đường không một bóng người. Mai Tử

thầm nghĩ may mà mình dậy sớm, nàng tính khi mọi người phát hiện ra thì mọi

việc cũng đã xong rồi. Đang nghĩ như vậy, xa xa lại xuất hiện bóng người đi

tới, lúc đầu mơ hồ, dần dần rõ ràng. Người đến không ai khác, chính là thợ săn

Tiêu Kinh Sơn. Hắn mang cung tên cùng các loại thức ăn trên vai đi vào trong

thôn.



Mai Tử

rũ mắt xuống, làm bộ như không thấy, tầm mắt vừa vặn nhìn trúng đai lưng cùng

cánh tay cường tráng ướt sương mai của Tiêu Kinh Sơn. Nàng đỏ mặt, nhưng lập

tức cảm thấy buồn cười, có gì phải đỏ mặt đâu, bây giờ nàng muốn đi tự tử mà.



Tiêu

Kinh Sơn cảm thấy Mai Tử có điểm kỳ quái, ánh mắt nghi hoặc nhìn lại. Mai Tử

vẫn cứ tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh lướt qua Tiêu Kinh Sơn.



Nhẹ

nhàng thở ra, người này, nàng có chút sợ hắn. Kỳ thật, thôn Bích Thủy này không

phải lớn, cũng chỉ có hơn vài chục hộ gia đình. Những người khác Mai Tử đều

quen thuộc, riêng Tiêu Kinh Sơn người này nàng lại không hề quen biết. Nghe nói

phụ thân Tiêu Kinh Sơn trước kia là phu sĩ trong thôn, ngày ngày dạy chữ cũng

chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm qua ngày. Khi phụ thân hắn mất, sau khi mai táng

xong cho cha, hắn cũng rời khỏi thôn này. Lúc rời đi, hắn mới 13 tuổi, khi đó

Mai Tử tròn 1 tuổi, nên đối với Tiêu Kinh Sơn người này, nàng không có một chút

ấn tượng nào.
Tiêu Kinh Sơn, nếu không trong lòng càng xấu hổ.



Một

ngày kia, Mai Tử cùng mẹ, Chu Đào đi làm ruộng. Nắng nóng, 3 người thật sự rất

khát, Mai Tử liền chạy trở về lấy nước. Trên đường đi vừa vặn đụng phải Tiêu

Kinh Sơn từ bên ngoài trở về, trên lưng vẫn là cung tên, đang đi tới phía nàng.

Hắn thấy Mai Tử liền dừng lại, mở miệng hỏi: “Nàng đã khỏe chưa?”



Mai Tử

cúi đầu, khóe mắt liếc thấy xa xa có mấy ánh mắt hướng bên này nhìn lại, vì thế

gật gật đầu chạy nhanh về nhà. Đi vào cửa, nàng vẫn nghe được xa xa có tiếng

thì thầm, còn có tiếng cười to. Mai Tử uống nước ừng ực, uống xong lại thở hắt

ra, thật là, sợ cái gì chứ!!



Chuyện

này Mai Tử cũng không để trong lòng, Tiêu Kinh Sơn và nàng chẳng qua chỉ là bèo

nước gặp mà nhau thôi. Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo thật sự làm cho Mai Tử

choáng váng.



Tiêu

Kinh Sơn mời bà mối trong thôn đến nhà nàng cầu hôn. Mai Tử nương thấy con gái

mình không ai muốn, tuy Tiêu Kinh Sơn là người lạ, nhưng tay chân đều đầy đủ,

vì thế rất nhanh liền đồng ý, ngay cả sính lễ cũng chưa kịp bàn.



Việc

hôn nhân rất nhanh đã định, ngoài ý muốn của Mai Tử nương là, Tiêu Kinh Sơn vậy

mà lại dựa theo truyền thống trong thôn đưa sính lễ tới. Hai con gà, năm cân

thịt lợn, một con cá lớn, năm thước vải, bốn loại kẹo, mười hai cân ngũ cốc đủ

loại, còn có bạc nữa.



Mai Tử

nương nhìn thấy sính lễ, hận không thể lập tức gả Mai Tử ra ngoài. Chu Đào ở

bên cạnh không lên tiếng, chỉ nói sính lễ tương lai không được ít hơn so với

Mai Tử, nếu không, nhất định sẽ không lấy chồng.



Hàng

xóm mọi người đều chạy lại xem náo nhiệt, nhìn thấy sính lễ, ai cũng khuyên Mai

Tử: Tiêu Kinh Sơn tuy lớn tuổi, nhưng xem như có tâm, một phần cũng không

thiếu, gả cho hắn cũng xem như nàng không phải chịu uất ức.



Chuyện

đến nước này, Mai Tử còn có thế nói gì?



Mai Tử

nhìn xa xa mông lung, hồi tưởng lại hình dáng Tiêu Kinh Sơn, chỉ nhớ rõ cánh

tay ẩm ướt cùng lồng ngực rộng của hắn.



Nàng

phải lập gia đình sao? Gả cho một người không quen biết, gả cho một nam nhân xa

lạ?