Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 48 : Đây là một người tốt

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Mai Tử

nắm chặt lấy tay áo người kia, khàn khàn hô: "Trả lừa lại cho ta."



Người

kia cúi đầu kỳ quái nhìn Mai Tử, chán ghét hất tay áo ra: "Lừa gì, bỏ ta

ra!"



Mai Tử

đương nhiên không thả, chặt chẽ cầm tay áo hắn, giận dữ nói: "Đều tại

ngươi hại ta cứ tưởng người xấu đến, làm lừa ta chạy mất rồi!" Mai Tử đi

ra ngoài lâu như thế, dù sao cũng biết nhìn người một chút. Người này vừa nhìn

liền thấy khuôn mặt còn non nớt, đây không phải khuôn mặt của người hung ác a,

hơn nữa nàng vừa mất lừa nên rất đau lòng cùng tức giận, vì vậy mới dám làm như

thế.



Người

kia nhìn Mai Tử đầy bụi đất, nước mũi nước mắt tùm lum níu lấy mình, ngại bẩn

liền giơ chân lên đá một cái: "Cái đồ bẩn thỉu này, thật là chẳng hiểu gì

cả, cút đi!"



Mai Tử

không phòng bị, bị hắn nhấc chân đá trúng hông, trên eo truyền đến một trận đau

đớn, cả người té nhào xuống đất. Nhưng Mai Tử lại bất chấp tất cả, tay vẫn nắm

chặt ống tay áo người kia không chịu thả ra.



Cũng là

tay áo người kia rất chắc, hơn nữa trong lúc hắn giơ chân thân thể vốn cũng

không đứng vững, cứ thế bị Mai Tử kéo, vậy là cả người cũng lảo đảo té xuống

đất.



Mai Tử

không kịp chuẩn bị ngã xuống đất, hơn nữa eo bị đá đến đau đớn. Vốn đang rất

đau, chợt có một vật nặng đè xuống, càng thêm hoạ vô đơn chí, thật là đau đến

không muốn sống nữa.



Nàng

dùng sức đánh người kia, kêu khóc nói: "Ngươi người xấu này, đáng

chết!"



Người

kia lúc này cũng thở hổn hển, tay chống lên người Mai Tử muốn đứng dậy, vừa

đứng dậy vừa mắng: "Hôm nay đúng là xui xẻo quá mà, không hiểu nổi, âm

khí!"



Tay

người kia đúng là không có mắt, cứ như thế đứng dậy, tay vừa chạm đúng ngực Mai

Tử. Thế là Mai Tử "A" một tiếng kêu to, đập cái tay đáng giận của hắn

kêu lên: "Ngươi cút đi, đừng chạm vào ta, đồ bại hoại!"



Người

nọ cũng cả kinh, cúi đầu lạ lùng nhìn nhìn tay của mình, lại nhìn Mai Tử vì nằm

vật xuống trên mặt đất nên bộ ngực bày ra một chút, cuối cùng bừng tỉnh:

"Ngươi là nữ?"



Mai Tử

hung hăng trừng hắn, hai tay liều mạng đánh.



Người

nọ nhìn hình dáng này của nàng, nhất thời hiểu ra tiểu tử đen thùi lùi hôi hám


Dù sao

bây giờ trời còn chưa sáng, Mai Tử dứt khoát cùng người kia ngồi dưới gốc cây

chờ trời sáng. Hai người câu có câu không nói chuyện với nhau, lúc này Mai Tử

mới biết người này họ Triệu, cùng tuổi với Mai Tử.



Hắn nói

rất rõ ràng: "Nhủ danh của ta là A Mang, ngươi cứ gọi ta như vậy là

được."



A Mang

quả nhiên cùng tuổi với Mai Tử, hai người nói chuyện một hồi, lúc này mới phát

hiện thế nhưng lại sinh cùng tháng nữa, thế là cảm thấy thân thiết hơn vài

phần.



A Mang

là người rất có chủ kiến, đầu tiên là chán ghét phê bình quần áo Mai Tử một

phen, sau đó lại phê bình Mai Tử dơ bẩn, nhìn lại lại ngu mà ngây ngô. Mai Tử

xem xét quần áo trên người hắn, biết đó đều là vải tốt, thế là đối với sự phê

bình của hắn chỉ nghe thôi chứ cũng không để ý.



Hai

người vẫn ngồi ở đó chờ đến sáng, lúc này mới đứng dậy bắt đầu đi ra ngoài. Lúc

đi qua trấn nhỏ tiếp theo, A Mang mua hai con ngựa, mình lấy con lớn còn cho

Mai Tử một con lùn một chút . Con ngựa của Mai Tử mặc dù nhỏ thấp một chút,

nhưng đối với Mai Tử mà nói vẫn rất cao, Mai Tử lên không được, chỉ có thể hì

hục bò lên. A Mang ngứa mắt, liền đi lại đỡ nàng, vừa đỡ vừa chán ghét nói:

"Ngươi thật là bẩn chết đi được!"



Đỡ Mai

Tử xong rồi, hắn còn móc ra cái khăn chùi chùi tay.



Mai Tử

không để ý, con ngựa này có thể coi là ngoan thuận, ngồi ở phía trên cũng thấy

mới lạ. Mặc dù Mai Tử vẫn không nhịn được nhớ về con lừa nhỏ nhà mình, nhưng mà

xung quanh trống không, con lừa chắc là không tìm được rồi, cũng chỉ có thể

mong nó được một người tốt bụng thu dưỡng. Còn nữa, nghĩ đến bây giờ cuối cùng

cũng có tin tức xác thực của Tiêu Kinh Sơn, đến Vân Châu là có thể gặp hắn,

trong lòng nàng càng thêm vui mừng hưng phấn .



Mai Tử

theo A Mang đi mấy ngày, phát hiện A Mang này thật là cổ quái, dọc đường đi hắn

luôn tìm con đường nhỏ, hơn nữa ban ngày cũng chẳng tìm chỗ trọ, chỉ ở bên

ngoài dã túc, làm hại Mai Tử chỉ có thể tranh thủ thời gian đi qua trấn nhỏ mà

mua một cái chăn nhỏ để đắp.



Mai Tử

oán trách, ai dè A Mang không vui trừng nàng một cái: "Dáng vẻ ngươi dơ

bẩn như vậy, vào thành ở trọ không sợ dọa người ta chạy mất à? Người khác còn

cho chúng ta là thổ phỉ đấy!"



Mai Tử

rụt rụt cổ, nàng cảm thấy A Mang nói thật chẳng có đạo lý gì cả, bởi vì trước

kia nàng cũng mang dáng vẻ này đi trọ cho tới bây giờ cũng chưa đem ai dọa chạy

mất. Nhưng Mai Tử cũng không dám phản bác, nàng nhận ra A Mang mặc dù hung dữ,

nhưng lại là người tốt, một người tốt như vậy cố ý giấu giếm cái gì đó, nhất

định hắn có lý do của mình.