Tiểu Ôn Nhu
Chương 10 : Bắt nạt
Ngày đăng: 11:30 19/04/20
“Cô gái này, là người của tôi, cậu không thể động vào.”
Không ít sinh viên vây trước cửa ký túc xá xem náo nhiệt.
Hoắc Yên vội vàng xuống lầu, vượt qua một đám người, thò đầu nhìn ra hướng cửa, chỉ thấy vị đàn anh kia đứng bên trong hình trái tim bằng nến, hết sức chật vật.
Phần lớn nến đã cháy hết, trên mặt đầy tràn đầy sáp bị chảy, bừa bộn không chịu nổi.
Mà Phó Thời Hàn đứng ngược sáng, ném phích cắm xuống.
Anh mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ phối hợp quần đen ôm lấy thân hình cân đối và hai chân thẳng dài.
Hoắc Yên giật mình nhớ ra, hôm nay anh phải chủ trì hội nghị của hội sinh viên, khó trách ăn mặc trịnh trọng như vậy.
Mà vị huynh đài kia, bởi vì hôm nay tỏ tình mà cũng đóng bộ nghiêm chỉnh như vậy. Ao sơ mi trắng phối cùng quần tây đen, còn cố ý vuốt tóc, nếu nhìn một mình anh ta, cũng coi như đẹp trai.
Nhưng đen cho anh ta, có một Phó Thời Hàn đứng bên cạnh làm so sánh, anh ta vừa lùn vừa gầy, không có tinh thần gì, khí chất hai người cách nhau vạn dặm, không nỡ nhìn thẳng.
Hội sinh viên đột nhiên tập kích, hủy một màn “bày tỏ thâm tình” của đàn anh khiến anh ta oán giận không thôi, trừng mắt nhìn Phó Thời Hàn: “Chủ tịch hội sinh viên có gì đặc biệt hơn người, thật đúng là tự cho mình là quan lớn! Lão tử không ưa nhất dáng vẻ hội sinh viên các người ỷ thế hiếp người, đại học là cái hồ nước sạch để cho mấy đứa quan liêu như các người vẩn đục sao! Quảng thiên quản địa, ngay cả người khác tỏ tình cũng muốn quản, ai cho mấy người cái quyền đấy!”
Sinh viên xung quanh xì xào bàn tán, chỉ trỏ nghị luận.
Rõ ràng, vị đàn anh này muốn kéo theo oán hận, muốn lợi dùng thành kiến và hiểu lầm của sinh viên đối với hội sinh viên, giúp anh ta phô trương thanh thế.
Quả nhiên, lập tức có đồng học đứng ra nói: “Đúng vậy, cậu ta tỏ tình cũng không làm trái với nội quy trường học.
“Mấy người chặn đứng người ta thế này, thật không biết tôn trọng.”
“Dù là hội sinh viên, cũng không thể muốn làm gì thì làm.”
…
Nam sinh kia thấy có người đứng về phe mình, nói chuyện càng hung hăng vênh váo, chỉ vào mặt Phó Thời Hàn: “Hôm nay cậu phải cho tôi một sự công bằng! Nếu không tôi sẽ gặp lãnh đạo trường báo cáo cậu lạm dụng tư quyền!”
Phó Thời Hàn một câu cũng không nói, khuôn mặt sắc bén nhuộm vẻ xa cách lạnh lùng, đôi mắt đen trắng rõ ràng không một gợn sóng.
Giống như từ đầu đến cuối, không thèm đặt người này vào mắt.
“Nói xong rồi?” Anh hơi hếch cằm, giọng nói lạnh nhạt.
Nam sinh bị anh quét mắt lạnh lùng, cảm giác khí thế tiêu mất một nửa.
Khí thế của Phó Thời Hàn quá mạnh, bất cứ người nào trước mặt anh, đều giống như chuột chạy qua đường, không chỗ che thân.
Bị anh nhéo má, Hoắc Yên liều mạng giãy dụa: “Á, anh bỏ ra, đau…”
Phó Thời Hàn nghịch đủ rồi, lúc này mới buông tay, thấy dáng vẻ tức giận hổn hển của cô, khóe môi nhướng lên thấp thoáng ý cười, hỏi: “Tiền còn đủ dùng không?”
“Đủ!” Hoắc Yên không suy nghĩ lập tức trả lời: “Anh đừng cho em tiền, cũng không được mua gì cho em nữa.”
Cô còn không biết tính anh sao, tuyệt đối sẽ không tùy tiện tin tưởng anh.
“Hiện giờ mọi người đều biết quan hệ giữa anh và em, sau này gặp việc khó giải quyết, lúc nào cũng có thể tìm anh, đói bụng, muốn ăn ngon cũng tới tìm anh.” Anh dừng một chút: “Còn có, nếu như có nam sinh nào trong trường quấy rối em, tới tìm anh.”
Hoắc Yên bên ngoài thì đồng ý, trong lòng lại nghĩ, nếu chuyện gì cũng tới tìm Phó Thời Hàn, khẳng định anh sẽ bị cô phiền chết.
“Vậy em về trước đây.”
“Ừm.”
Hoắc Yên đối mặt với anh, lùi vài bước về sau, sau đó quay người chuẩn bị rời đi.
“Dừng lại.” Anh gọi cô lại.
Hoắc Yên lập tức dừng chân, nơm nớp lo sợ quay đầu, giống như người con trai này là thiên địch của cô.
“Lại, lại sao nữa?”
Phó Thời Hàn nhìn ngắm cô, môi mỏng khẽ mở: “Vừa rồi em gọi anh là gì, gọi lại lần nữa coi.”
Hoắc Yên suy nghĩ, bật thốt lên: “Hàn ca?”
“Ừm, lại gọi lại.”
Lông mày Hoắc Yên xoắn xuýt: “Trước kia không phải vẫn luôn gọi vậy sao?”
Anh còn nghe ra cái gì mới mẻ?
“Hơn một năm không gặp.” Anh nhắc nhở cô: “Hơn một năm em không gọi anh như vậy.”
Hoắc Yên bĩu môi, dứt khoát “Hàn ca” “Hàn ca” mấy tiếng liền, giọng nói nũng nịu, âm thanh trong veo, gọi thẳng vào lòng anh mới thôi.
“Bây giờ em có thể đi chưa, anh cũng về nghỉ sớm đi, ngủ ngon.”
Lần này dưới chân Hoắc Yên như có gió, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng.