Tiểu Ôn Nhu

Chương 14 : Eo nhỏ thật

Ngày đăng: 11:30 19/04/20


“Em ấy còn chưa trưởng thành, anh như vậy thật quá cầm thú.”



Từ khi Hoắc Yên làm thêm tại nhà ăn số ba đến nay, bạn cùng lớp, còn có đám bạn cùng phòng, tất cả đều thích đến chỗ cửa của cô mua cơm.



Hoắc Yên thấy bạn cùng lớp, luôn tăng thêm một chút thức ăn, tính tình cô tốt bụng, nhân duyên tốt, các sư phụ (đầu bếp) và các dì trong nhà ăn bắt gặp cũng làm như không thấy, chỉ cười hiền lành với cô.



Hoắc Yên dần dần phát hiện, những người xung quanh yêu mến cô càng ngày càng nhiều, mỗi lần đi học, sau khi bước vào lớp, rất nhiều bạn học chào hỏi cô, muốn cô tới bên cạnh mình ngồi.



Chuyện này hoàn toàn không giống cấp hai và cấp ba, khi đó mọi người đều không thích cô, cảm thấy cô chậm chạp, ngu ngốc, chơi với cô sẽ kéo thấp chỉ số thông minh xuống.



Nhưng lên đại học, các bạn học rất vui lòng muốn kết bạn với cô.



Phó Thời Hàn nói với Hoắc Yên, bước chân vào cánh cổng đại học chẳng khác nào bước vào một nửa xã hội, giữa người với người dù nhiều hay ít vẫn tồn tại quan hệ lợi ích, người vô hại như em không biết tính toán, đương nhiên sẽ trở thành cái bánh ngon của mọi người.



Hoắc Yên buồn bực nói: “Anh lại nói em ngốc.”



Phó Thời Hàn nghịch nghịch tóc đuôi ngựa của cô: “Đại trí giá ngu, chưa chắc không tốt.”



Hoắc Yên nhíu mày, kéo giãn khoảng cách với anh: “Anh đừng có động tí là nghịch tóc em được không, em không còn là trẻ con nữa.”



Khóe môi Phó Thời Hàn hơi cong, lực tay nhẹ hơn, cuốn một lọn tóc vào ngón tay, nghịch không biết mệt, tóc của cô không cứng, cực kỳ mềm mượt, cũng không lộn xộn, yên lặng quấn quanh ngón tay của anh.



Giống như chủ nhân, mềm mại nghe lời, không ầm ĩ.



Từ nhỏ Phó Thời Hàn đã được dạy dỗ nghiêm khắc, ông nội là người lính đi lên từ chiến trường, mà ba cũng là thủ trưởng trong quân đội, đối với con trai hết sức nghiêm khắc, yêu cầu anh phải theo đúng khuôn phép, không được nghịch ngợm.



Cho nên bắt đầu khi còn rất nhỏ, Phó Thời Hàn đã học được phong thái nghiêm chỉnh, cũng rất biết cách đối nhân xử thế.



Tất cả mọi người đều khen ngợi, cháu trai nhà họ Phó là rường cột quốc gia, nhân trung chi long.



Năm đó, anh quen biết chị em nhà họ Hoắc.



Chị gái đoan trang thuần thục, tuổi còn nhỏ lại luôn dùng dáng vẻ người lớn nói chuyện với anh, Phó Thời Hàn đương nhiên cũng đáp lại bằng dáng vẻ đó, hai người nói qua nói lại đều là những lời xã giao vô vị, nói chuyện mười phút đã cảm thấy chán ngắt.



Nhưng riêng nhóc con nọ, bím tóc được buộc lên cao, hai tay chống cằm nhìn bọn họ, ánh mắt lộ ra chút mờ mịt lại tràn đầy vui vẻ.



Dáng vẻ đơn thuần khiến Phó Thời Hàn cảm thấy gần gũi.




“Không phải đâu, tuy gọi là anh trai, nhưng chung quy cũng không phải anh ruột, anh với em làm người nhà, cũng chỉ có thể…”



Hoắc Yên giống như ngộ ra cái gì, lời nghẹn trong họng không nói ra được.



Ngoài anh rể, nếu muốn làm người nhà của cô, còn có thể trở thành… chồng cô.



Anh nhếch miệng nở nụ cười nhàn nhạt, thừa dịp cô không để ý, tay đặt lên eo cô, trực tiếp ôm cô vào lòng, hai người dí sát vào nhau, tay Hoắc Yên chống lên lồng ngực cứng rắn của anh.



Anh cúi đầu xuống, lông mi dài dày hơi khép lại, cực kỳ nguy hiểm.



Ánh nắng hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh, xung quanh tỏa ra bầu không khí mập mờ.



Đôi mắt Phó Thời Hàn quan sát Hoắc Yên, lỗ tai cô đã đỏ bừng, môi mím chặt, cơ thể co rúm, run nhè nhẹ.



Lúc đầu chỉ định đùa một chút, nhưng phản ứng của cô, lại khiến lòng anh dâng lên một gợn sóng kiều mị.



Hoắc Yên theo bản năng đưa tay đẩy người anh, lại bị anh cầm chặt cổ tay, ấn sang một bên.



Toàn bộ máu trong người Hoắc Yên dồn thẳng lên não, mặt đỏ như bàn ủi: “Phó Thời Hàn, anh không phải muốn giảng… giảng bài sao, em… em không có suy nghĩ này, anh đừng nói đùa…”



Phó Thời Hàn thấy cô hoảng sợ lúng túng, dáng vẻ lắp ba lắp bắp càng khiến người ta yêu thương.



Sao lại có cảm giác, bản thân biến thành cầm thú rồi?



Phó Thời Hàn không muốn dọa cô sợ, chợt buông lỏng tay: “Không trêu em nữa.”



Hoắc Yên bỗng được tự do, lập tức lui sang bên cạnh kéo dài một khoảng cách với anh.



Đối diện với người con trai áo mũ chỉnh tề đang cười đến đắc ý, Hoắc Yên mới biết mình bị anh trêu đùa, quả nhiên, tiểu tử này trước mặt cô chưa từng đứng đắn, khi còn bé  đã trải qua bao nhiêu lần vậy mà vẫn bị mắc lừa.



Cô bị ấm ức, đeo cặp sách nhỏ lên rồi thở phì phò bỏ đi.



Nhìn bóng lưng cô, Phó Thời Hàn thu lại ý cười, ngón tay linh hoạt xoay bút một vòng, lòng bàn tay còn lưu lại cảm xúc khi chạm vào cô.



Eo nhỏ thật.