Tiểu Ôn Nhu

Chương 17 : Canh hai

Ngày đăng: 11:30 19/04/20


“Có thể, sờ tóc anh không?”



Không khí tại hiện trường bỗng trở nên xấu hổ.



Thành viên của Ban Truyền thông tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không khí đột nhiên im lặng, không biết là xảy ra chuyện gì.



Mà thành viên bên Ban Chương trình không hẹn mà cùng ngậm miệng, nhìn về phía Phó Thời Hàn.



Bọn họ còn nhớ rõ lúc liên hoan, Phó Thời Hàn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ —



Tuyệt đối không cho phép các Ban trong hội sinh viên sử dụng tiền công quỹ để liên hoan.



Bây giờ chuyện xảy ra ngay dưới mí mắt, nhiều người nhìn như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác là Ban Truyền thông dẫm lên vùng có bom, phải biết trưởng Ban Truyền thông không phải là người bình thường a, là vị hôn thê của Phó Thời Hàn đó!



Trong nháy mắt sắc mặt Phó Thời Hàn lạnh xuống, đuôi mắt khẽ giật, đang định mở miệng lại bị Thẩm Ngộ Nhiên kéo cổ tay.



Thẩm Ngộ Nhiên nhỏ giọng nói với Phó Thời Hàn: “Nếu  như bây giờ chuyện vỡ nở, mọi người đều rất khó coi, cậu chừa cho chị gái cô ấy chút mặt mũi.”



Chừa cho chị gái cô ấy chút mặt mũi.



Thẩm Ngộ Nhiên nhất mạnh chữ “chị gái cô ấy”.



Mấy chữ này giống như có ma lực, những lời Phó Thời Hàn định nói liền bị chặn ở cổ họng.



Mà những lời này, Hoắc Yên vừa tới sau lưng hai người liền nghe thấy, tay nắm dây balo bỗng nhiên siết chặt.



Phó Thời Hàn làm người, Hoắc Yên hiểu rất rõ, anh tuyệt đối không phải vì việc tư mà ảnh hưởng đến việc công, ngay trước thành viên mới của hai Ban, nếu như hôm nay chuyện này không được giải quyết, sợ rằng tương lai muốn ngăn chặn việc lạm dụng công quỹ sẽ càng thêm khó khăn.



Người khác sẽ nói anh thiên vị, gặp chuyện như vậy, bởi vì quan hệ liền không xử lý, thế nào lại muốn người khác làm theo.



Cấp dưới sẽ khó phục tùng.



Đầu óc Hoắc Yên khẽ xoay chuyển, nhìn về phía Hoắc Tư Noãn, bật thốt: “Chị, tiền liên hoan lần này, vì sao không để mọi người AA?”



Phó Thời Hàn và Thẩm Ngộ Nhiên đồng thời kinh ngạc quay lại nhìn Hoắc Yên, đôi mắt cô gái dưới ánh đèn mờ tối, lộ ra chút dịu dàng động lòng người, nhưng cũng rất kiên định.



Ánh mắt của cô giống như mọc rễ trên người Hoắc Tư Noãn.



Hoắc Tư Noãn vừa kịp phản ứng, sắc mặt thoáng cái trắng bệch, hung dữ trừng mắt với tân sinh viên “không hiểu chuyện” buột miệng nói ra kia.



Tân sinh viên kia đã sợ đến không dám ngo ngoe.




Một đôi bàn tay ấm áp từ phía sau vươn ra, nhẹ nhàng che kín đôi mắt cô.



“Ta là ai?”



Khớp xương thon dài, lòng bàn tay mềm mại mang theo vài vết chai cứng rắn, ngoại trừ người thường xuyên tiếp xúc với máy tính như Phó Thời Hàn, còn có thể là ai.



Hoắc Yên buông bút xuống, bất đắc dĩ nói: “Là Phó Thời Hàn, được chưa.”



“Không biết trên dưới, nên gọi là gì?”



Cô rất nghe lời gọi một tiếng Hàn ca, lúc này Phó Thời Hàn mới buông cô ra.



Hoắc Yên lần nữa mở mắt, đã thấy Phó Thời Hàn ngồi đối diện cô, cúi đầu nghịch điện thoại, mua hai tấm vé xem phim.



Có mấy lọn tóc rơi xuống trán anh, tóc mai được cạo gọn gàng, tóc ngắn bồng bềnh xoăn nhẹ tạo kiểu gọn gàng và sạch sẽ



Cô không kìm được đưa tay sờ mấy sợi tóc trên trán anh, giật giật.



Phó Thời Hàn không ngẩng đầu, lẩm bẩm nói: “Gan lớn nhỉ?”



Giọng nói mặc dù nhẹ nhàng ôn hòa, nhưng cũng mang theo chút cảnh cáo.



Hoắc Yên bị dọa vội vàng buông tay, không dám sờ vào tóc anh nữa, từ nhỏ Phó Thời Hàn đã mắc bệnh sạch sẽ, không thích bị người khác đụng vào người.



Nhưng con người Hoắc Yên, từ nhỏ đến lớn có một cái đam mê nhỏ, luôn yêu thích không dừng được với những đồ vật mềm mềm trơn trơn.



Khi còn bé cô ngủ cùng mẹ, thích nắm tóc mẹ ngủ, trưởng thành ngủ một mình, cô cũng thích nắm tóc của mình.



“Anh nói đoán đúng sẽ có thưởng.” Hoắc Yên vẫn nghĩ tới lọn tóc kia.



Phó Thời Hàn nhàn nhạt trả lời: “Có thưởng, tối thứ sáu cùng đi xem phim.”



Hoắc Yên nhíu mày: “Cái này tính là thưởng gì chứ.”



Phó Thời Hàn để điện thoại di động xuống, đưa mắt nhìn cô, nốt ruồi nhạt ở đuôi mắt hết sức quyến rũ.



“Vậy em muốn thưởng gì?”



Hoắc Yên đột nhiên nổi tính nghịch ngợm, xoa hai tay vào nhau hỏi: “Có thể, sờ tóc anh không?”