Tiểu Ôn Nhu

Chương 2 : Anh ấy đang tìm ai

Ngày đăng: 11:30 19/04/20


"Cơ hội ngàn năm có một!"



Ở phía trước sảnh hội trường của đại học S, sinh viên của các khoa rất đông và náo nhiệt.



Hoắc Yên vốn cho rằng tân sinh viên đều có thể tham dự tiệc tối. Nhưng đến hiện trường mới biết, có vé mới được bước vào bên trong.



Chỗ ngồi trong hội trường có hạn, vé vào cửa được hội sinh viên phát trên WeChat của hội, chỉ có hai trăm vé.



Hoắc Yên và Lâm Sơ Ngữ xếp hàng ở cửa soát vé.



Lâm Sơ Ngữ mở miệng cầu xin: "Học trưởng giúp đỡ ạ, chúng em đều là sinh viên năm nhất, vô cùng mong chờ tiệc tối đón tân sinh viên lần này, có thể cho chúng em vào không?"



Trợ lý hội sinh viên lắc đầu nói: "Không có vé thì không thể vào bên trong, nếu không sẽ đảo lộn trật tự."



"Bọn em sẽ đứng cuối cùng, không gây ầm ĩ đâu."



"Không được, nếu tôi cho hai người vào, bạn học phía sau không có vé cũng muốn đi vào, hội trường không thể chứa được nhiều người như vậy."



Đôi mắt Lâm Sơ Ngữ đảo một vòng: "Vậy anh hãy nói chúng ta có quen biết."



"Như vậy sao được." Trợ lý hội sinh viên nhíu mày: "Hơn nữa, chúng ta đâu có quen."



"Ôi chao, thêm WeChat chẳng phải quen biết sao, nào, học trưởng để em quét anh."



Trợ lý hội sinh viên rất bất đắc dĩ, nói thế nào cũng cho hai người các cô vào.



Hoắc Yên thấy Lâm Sơ Ngữ thật sự rất muốn xem buổi biểu diễn này, cô do dự một chút, cuối cùng lấy điện thoại ra gọi điện cho chị gái Hoắc Tư Noãn.



Điện thoại rất nhanh được kết nối, giọng nói dịu dàng của Hoắc Tư Noãn truyền tới: "Alo, ai vậy?"



"Chị, là em, đây là số điện thoại của em."



"Yên Yên à, em đến trường học rồi à, đã thu dọn phòng xong chưa?"



"Em thu dọn xong rồi."



"Vậy thì tốt."



Đầu dây bên kia truyền đến tiếng người ầm ĩ, xem ra Hoắc Tư Noãn đang ở phía sau hậu trường.



Hoắc Yên quay đầu nhìn thoáng Lâm Sơ Ngữ: "Cái đó, chị, em muốn tới xem chị biểu diễn, nhưng em không có vé, bị cản ngoài cửa không được vào..."



"Chị còn tưởng chuyện gì." Hoắc Tư Noãn cười cười: "Em đưa điện thoại cho bên hội sinh viên, chị nói chuyện với bọn họ."



Hoắc Yên đưa điện thoại cho trợ lý hội sinh viên, anh ta nghe thấy giọng nói của Hoắc Tư Noãn, sắc mặt lập tức thay đổi.



Nửa phút sau, thái độ của anh ta thay đổi chóng mặt, trên mặt mang theo ý cười đồng thời đưa cho Hoắc Yên hai cái vé.



"Thì ra hai người quen biết nữ thần của tôi, thật ngại quá, nào, đi vào đi, vẫn còn dư chỗ ngồi đó."




Hoắc Yên nhìn về phía chị gái trên sân khấu.



Hoắc Tư Noãn rực rỡ như thế, khuôn mặt cô cũng tương tự, nhưng chỉ là một cô gái bình thường không nổi bật.



Bài múa kết thúc, toàn hội trường đứng dậy vỗ tay. Hoắc Yên kìm lòng không được đứng dậy vỗ tay cho chị gái.



Lúc ngồi xuống, Hoắc Yên vụng trộm quay đầu, nhìn về phía Phó Thời Hàn.



Vốn cho rằng anh cũng đang nhìn chị gái, không nghĩ tới lúc quay đầu lại đụng phải đôi mắt nâu dài hẹp lạnh lùng.



Đuôi mắt anh hơi cong, cằm nhếch lên, cười như không cười nhìn cô.



Dường như anh vẫn luôn nhìn cô như vậy.



Hoắc Yên lập tức quay đầu lại, sắc mặt ửng hồng, tay cũng run rẩy, bị dọa sợ hãi.



Lâm Sơ Ngữ nhỏ giọng nói: "Cậu nhìn lén thì nhìn lén, nhưng có thể đừng biểu hiện rõ ràng như vậy được không, một chút cũng không có cốt khí, giống như cả đời chưa được nhìn thấy trai đẹp, thật sự mất mặt."



Giọng nói của Hoắc Yên run rẩy: "Không phải vậy, là anh ấy đang nhìn lén tớ."



Lâm Sơ Ngữ híp mắt lại, cạn lời: "Thật hài hước, lúc thì Hoắc Tư Noãn là chị gái cậu, lúc thì Phó Thời Hàn đang nhìn lén cậu, cậu cho rằng mình là nữ chính trong tiểu thuyết Mary Sue hả."



Hoắc Yên: "..."



Vở "Hồ thiên nga" kết thúc, tiệc tối đón tân sinh viên cũng kết thúc rất hoàn mỹ.



Lâm Sơ Ngữ lôi kéo Hoắc Yên, thuận theo dòng người đi ra ngoài, hưng phấn nói: "Đi thôi!"



Hoắc Yên cười nói: "Chậm chút, cẩn thận ngã."



Cả hội trường chỉ có hai lối ra, các bạn học lần lượt ra ngoài, khó tránh khỏi hỗn loạn.



Lâm Sơ Ngữ đột nhiên phát hiện ra cái gì, nói khẽ với Hoắc Yên: "Á á á, học trưởng Phó Thời Hàn ở phía sau chúng ta, hôm nay thật sự quá may mắn!"



Hoắc Yên hơi nghiêng mắt, quả nhiên, Phó Thời Hàn đang đứng sau lưng cô.



Hai người một trước một sau ra ngoài, thỉnh thoảng còn đụng chạm nhau, cô có thể cảm nhận được một luồng không khí lạnh lẽo thanh sạch trên người anh.



Khoảng cách... gần quá đi.



Lâm Sơ Ngữ thấp giọng nói: "Cơ hội ngàn năm có một, chúng ta đi chậm thôi, cọ cọ anh ấy!"



Hoắc Yên: "..."



Vừa rồi ai mới nói cốt khí!



Lâm Sơ Ngữ nói thật làm thật, khủy tay đẩy Hoắc Yên một cái, Hoắc Yên trọng tâm không vững, không kịp chuẩn bị ngã nhào về phía Phó Thời Hàn.