Tiểu Ôn Nhu

Chương 36 : Chuẩn bị chiến đấu

Ngày đăng: 11:31 19/04/20


“Có lẽ, đây chính là lý do Phó Thời Hàn yêu thích cậu ấy.”



Đây là lần đầu tiên Hoắc Yên tới trang viên Cẩm Tú, khu biệt thư cao cấp sang chảnh nhất trong truyền thuyết của Giang Thành.



Nơi này áp dụng theo lối kiến trúc các hòn đảo bên hồ đồng thời lại sử dụng thiết kế cảnh quanh dốc nghiêng, từng tòa biệt thự tụ tập vòng quanh sườn núi trùng điệp.



Lưng tựa vào dãy núi, phóng tầm mắt ra chính là mặt hồ lăn tăn gợn sóng, môi trường xung quanh thoái mái yên tĩnh.



Xe oto chạy ngược lên theo con đường hình khuyên dốc, trên đường đi có thể thoải mãi ngắm nhìn núi hồ tươi đẹp, Hoắc Yên dựa vào cửa kính, không ngừng chụp ảnh gửi vào nhóm chat.



Lâm Sơ Ngữ: “Mẹ của con ơi, Tô Hoàn cậu ở cung điện à!”



Tô Hoàn: “Sao vẫn chưa tới, đợi cậu lâu lắm rồi.”



Hoắc Yên: “Tớ bảo tài xế lái xe chậm lại, phong cảnh nơi này đẹp quá, tớ muốn chụp ảnh.”



Tô Hoàn: “Thời gian hôm nay khẩn cấp đừng rề rà nữa, lần sau mời các cậu tới nhà tớ chơi, chụp chán thì thôi.”



Lâm Sơ Ngữ: “Tớ cũng muốn tới!”



Hoắc Yên: “Xe dừng, đến rồi.”



Tài xế mở cửa xe cho Hoắc Yên, trước mặt chính là một căn biệt thử phong cách châu Âu, nói là biệt thự, không bằng nói là trang viên.



Từ cổng chính bằng sắt được điêu khắc đến phong cách châu Âu kinh điển, còn có một đoạn đường phun nước rất dài, mặt đường lát bằng đá trắng xanh gần như không có một chút bụi đất, khoảng sân được bao quanh bởi những hàng cây xanh biếc, gần tòa nhà còn có mười mấy cái bể bơi xanh thẳm, sóng nước dưới ánh mắt trời lấp loáng.



Hôm nay Hoắc Yên thật sự được mở rộng tầm mắt, vừa đi vừa chụp ảnh gửi cho mấy người trong nhóm chiêm ngưỡng, Lâm Sơ Ngữ không ngừng cảm thán, thật sự là nghèo túng hạn chế tưởng tượng của mình, thế mà thật sự có người ở trong ngôi nhà như cung điện này.



Tô Hoàn sớm đứng trong phòng đợi Hoắc Yên, chưa chờ Hoắc Yên chụp xong, cô bạn đã nhanh tay kéo tay Hoắc Yên vào nhà: “Nghe lời, đừng nhìn nữa, hôm nay chúng ta làm việc chính trước, lần sau thoải mái chụp ảnh!”



Từ ngoài nhìn vào biệt thự có khoảng năm sáu tầng, mà bên trong thiết kế theo lối kiến trúc khoảng trống ở trung tâm, một cầu thang xoay tròn nối thẳng lên tầng cao nhất, không gian trong phòng được tận dụng triệt để, tạo cảm giác rộng rãi thoải mái.



Đứng trong thang máy đi lên tầng ba, là phòng để quần áo và phòng trang điểm của Tô Hoàn, Hoắc Yên nhìn tủ gỗ khắp nơi, khó tin hỏi: “Tô Hoàn, những thứ này… tất cả đều là quần áo của cậu?”



“Đây là quần áo mùa đông, quần áo Xuân Hè Thu ở một phòng khác.”




Nhưng một vị con cưng của trời, bên người không thiếu các cô gái ưu tú hâm mộ và sùng bái, Phó Thời Hàn đối với Hoắc Yên yêu thích không rời, tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ.



Dưới vẻ ngoài điềm đạm của Hoắc Yên, cất giấu bên trong một luồng sức mạnh vượt lên nghịch cảnh, hai loại năng lượng giao nhau cùng một chỗ, khó phân thắng bại.



Tĩnh thủy lưu thâm (Nước tĩnh thì chảy mới sâu), đại trí giả ngu.



Ngay cả cô gái như Tô Hoàn cũng bị Hoắc Yên hấp dẫn, huống chi là Phó Thời Hàn.



Tô Hoàn bắt đầu mong đợi, không lâu sau này, có thể nhìn thấy Hoắc Yên thật sự trưởng thành và mạnh mẽ, Hoắc Yên nhất định sẽ có một ngày Phượng Hoàng niết bàn.



Trong nhóm chat, Lâm Sơ Ngữ hỏi Tô Hoàn: “Hoắc Yên đi dự tiệc sao?”



Tô Hoàn: “【thở dài 】 Đi thì đi rồi, nhưng không có mặc chiến bào của tớ lại đi mặc cái bộ trang phục gấu Bắc Cực của cậu ấy.”



Lâm Sơ Ngữ: “Tại sao vậy? Không phải muốn cùng Hoắc Tư Noãn đại chiến ba trăm hiệp sao?”



Tô Hoàn: “【 khinh thường 】Hoắc Tư Noãn căn bản không phải đối thủ của cậu ấy có được không, Yên Yên của chúng ta cái này gọi là không đánh mà thắng.”



Lâm Sơ Ngữ: “Không hiểu【bĩu môi 】”.



Lạc Dĩ Nam: “Sớm đoán trước, cậu ấy sẽ không làm như thế.”



Tô Hoàn: “Cậu ngược lại hiểu rõ cậu ấy.”



Lâm Sơ Ngữ: “Thật đáng tiếc, tớ còn mong chờ Phó chủ tịch khi nhìn thấy Yên Yên, đôi mắt sẽ mở to thế nào.”



Tô Hoàn: “Đúng vậy! Bức ảnh vừa rồi! Các cậu ai có Wechat của Phó Thời Hàn, gửi cho anh ấy đi!”



Lâm Sơ Ngữ: “Anh ấy có trong nhóm hội sinh viên, bây giờ tớ sẽ thêm bạn!”



Hoắc Yên: “Các cậu coi tớ là người chết à?【đầu lâu 】【đầu lâu】【đầu lâu 】”



Trong nhóm yên tĩnh tuyệt đối, không ai dám nói chuyện.