Tiểu Ôn Nhu

Chương 41 : Đồ Ngốc

Ngày đăng: 11:31 19/04/20


“Nếu đàn ông có lương tâm với tất cả phụ nữ, đó mới chính là không có lương tâm.”



Hoắc Yên cầm cốc trà sữa nóng, lấy lòng đi sau lưng Phó Thời Hàn, nhắm mắt theo đuôi đi về phía trước.



Cô nhỏ giọng hỏi Thẩm Ngộ Nhiên: “Anh ấy còn đang giận dỗi sao.”



“Tự em cảm thấy thế nào?”



Hoắc Yên thở dài, xem ra rất rõ ràng.



“Anh ấy chẳng thèm để ý tới em, tiếp tục như vậy, không phải là muốn đoạn tuyệt quan hệ với em chứ.” Trên mặt Hoắc Yên tràn đầy rầu rĩ.



Thẩm Ngộ Nhiên có vẻ hả hê: “Có khả năng đó, em biết mà, Hàn tổng là người rất thù dai, không thể tùy tiện trêu chọc.”



“Vậy phải làm sao bây giờ, không bằng anh bày kế cho em đi.”



“Hai  người là thanh mai trúc mã quen biết hơn mười năm, để cho người ngoài như anh bày kế cái gì, làm thế nào để cậu ấy vui vẻ, còn có người hiểu hơn em sao?”



Hoắc Yên nghĩ lại, cũng đúng, trên thế giới này sẽ không có người  nào hiểu Phó Thời Hàn hơn cô, nhưng chính bởi vì hiểu quá rõ, nên cô mới rầu rĩ, Phó Thời Hàn không dễ dàng tức giận, nhưng một khi đã bị chọc tức, nhất định là mười trâu cũng không kéo lại được.



Đặc biệt không dễ dụ.



Hoắc Yên bước nhanh tới bên cạnh Phó Thời Hàn, cẩn thận kéo tay áo anh.



Mí mắt Phó Thời Hàn cũng không thèm động.



“Hàn ca, anh còn giận em sao?”



“Không có.” Anh thản nhiên nói: “Em có cái gì đáng giá để anh tức giận chứ.”



Nhìn nét mặt không thay đổi của anh, rõ ràng còn đang buồn bực, ngoài miệng lại chết cũng không thừa nhận.



“Vậy tối nay em mời anh ăn cơm có được không?”



“Không ăn.”



Hoắc Yên thở dài, dùng chân đá văng một viên đá dưới đất, bĩu môi nói: “Nếu anh còn giận dỗi, em cũng sẽ giận!”



Phó Thời Hàn bức nhanh chân, không để ý tới cô.



“Phó Thời Hàn, anh quỷ hẹp hòi!”



Hoắc Yên đuổi theo anh, lớn tiếng nói: “Anh nhỏ mọn như thế, tương lai không tìm được vợ cho xem!”



Nhưng lời nói còn chưa nói dứt, bước chân cô đột nhiên loạng choạng một cái, chân nọ quàng chân kia bổ nhào ra phía trước, nặng nề đâm vào người Phó Thời Hàn.



Hoắc Yên nhanh tay lẹ mắt dùng sức ôm chặt eo anh, phòng ngừa ngã xuống.



Vòng eo thon nhỏ, còn rất hữu lực.



Lúc này Phó Thời Hàn mới quay người lại, cụp mắt nhìn Hoắc Yên rồi giúp cô ổn định lại cơ thể, vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ.


Phó Thời Hàn không kìm lòng được đưa tay gẩy mấy sợi tóc của cô: “Đừng sợ, Thẩm Ngộ Nhiên nói, nếu lượt đầu tiên em đã bị loại, cậu ta sẽ mời chúng ta ăn lẩu.”



Hoắc Yên đương nhiên biết, anh đang muốn giúp cô bớt căng thẳng nên cố ý nói vậy.



Cô nháy mắt với Phó Thời Hàn: “Hàn ca, nếu như thật sự lượt đầu tiên em đã bị loại, vậy anh có thất vọng không?”



“Vì sao lại hỏi như vậy?”



“Lúc trước anh nhường cơ hội vào vòng chung kết cho em, em cảm thấy, em cần phải thay anh giành chức vô địch mới không phụ lòng anh.”



Đôi mắt cô gái nhỏ như hồ nước trong suốt, không có chút giả tạo.



Trái tim Phó Thời Hàn bị lời nói đơn thuần của Hoắc Yên đâm trúng, anh vỗ nhẹ mu bàn tay cô, nói: “Hoắc Yên, em hãy nhớ kỹ, em đi được tới bước này tất cả đều do chính bản thân em cố gắng, không phải do ai nhường cả.”



Hoắc Yên cái hiểu cái không gật đầu, nói: “Anh theo em tham gia cuộc thi, còn giúp em bày mưu tính kế, tóm lại em sẽ không phụ anh!”



Cặp mắt đào hoa mê người của Phó Thời Hàn cong lên, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Đồ ngốc.”



Hoắc Yên tiếp tục đọc sách, Phó Thời Hàn ngồi bên cạnh với cô, hình ảnh này hấp dẫn không ít ánh mắt của các cô gái.



Khi còn bé Hoắc Yên từng nghe Đường Thiên Mạch nói, anh cả mang hào quang thần tượng trên người, trước kia cô không rõ nghĩa là gì, bây giờ đã hiểu.



Bất kể trong hoàn cảnh gì, Phó Thời Hàn luôn được mọi người chú ý.



Điều này không hề liên quan đến ngoại hình, người ưu tú thường thu hút mọi thứ xung quanh. Cho dù anh không nói cũng không làm cái gì, chỉ động tác giơ chân nhấc tay thôi cũng khiến những tuyển thủ xung quanh tự xưng là là thiên chi kiêu tử sinh ra cảm giác uy hiếp.



Tề Quân kích động đến lông mi giả cũng sắp rơi ra ngoài.



Cô ta trơ mắt nhìn Phó Thời Hàn ngồi bên cạnh Hoắc Yên thấp giọng nói chuyện, cử chỉ thân mật giống những đôi đang yêu.



Bằng hữu đi tới, Tề Quân thu lại tầm mắt, lập tức dán lông mi giả lên.



“Kỳ lại, bọn họ vậy mà quen biết, nhìn qua quan hệ rất tốt.”



Tề Quân bình tĩnh nói: “Đều học cùng một trường, quen biết rất bình thường.”



“Đúng vậy, rất bình thường.” Bằng hữu cười cười, nói: “Cậu đoán xem tớ vừa nghe được chuyện Bát Quái gì?”



Tề Quân lạnh nhạt hỏi: “Cái gì?”



“Tớ nghe bạn học nói, là Hoắc Yên đánh bại Phó Thời Hàn trong trận chung kết ở trường, lúc đầu tớ còn chưa tin, bây giờ nhìn thấy hai người họ quan hệ tốt thế này, tớ tin rồi.”



Đôi lông mày thanh tú của Tề Quân cau lại: “Cậu nói là Phó Thời Hàn cố ý thua cô ta?”



Bằng hữu cười nhạt một tiếng: “Tớ đây đâu có biết.”



“Tớ còn tưởng do cô ta may mắn mới tiến được vào vòng chung kết.” Trên mặt Tề Quân lộ ra một tia khinh miệt: “Không ngờ còn có chuyện như vậy.”



“Đúng thế, trình độ của Phó Thời Hàn có thể thua Hoắc Yên sao?” Bằng hữu nói: “Vậy cậu cảm thấy, bọn họ là quan hệ gì?”



Trái tim Tề Quân như bị rắn độc cắn, nọc độc thấm dần vào máu khiến cô ta có cảm giác đè nén uất ức, giống như sắp không thở nổi.