Tiểu Ôn Nhu
Chương 43 : Thành ý
Ngày đăng: 11:31 19/04/20
“Ăn dấm thì ăn dấm, mạnh miệng cái gì!”
Sau khi chương trình quay xong, Hoắc Yên được thợ trang điểm tẩy trang giúp, thay đổi sang quần áo bình thưởng, cô xỏ dày trắng của mình vào, dây cũng chưa kịp buộc đã vội vàng chạy về phía hậu trường.
Cách đó không xa, Phó Thời Hàn đang đứng dựa vào bệ cửa sổ, ánh nắng chiếu vào rơi trên từng lọn tóc của anh, tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt.
Giờ phút này, anh bình tĩnh đứng ở đó, không nhiễm bụi trần, ánh nắng rực rỡ phía sau cũng ảm đạm vì anh.
Hơi thở Hoắc Yên dừng lại hai giây, sau đó tim bắt đầu đập nhanh điên cuồng, vốn định chạy thẳng về phía anh, nhưng không biết tại sao lại có chút ngập ngừng.
Đến tận khi Phó Thời Hàn nhìn thấy Hoắc Yên, ngón tay thon dài xinh đẹp khẽ giơ lên ra hiệu bảo cô tới.
Lúc này Hoắc Yên mới chạy chậm đến, vừa mới tiến lại gần, điện thoại đột nhiên không đúng lúc vang lên.
“Yên Yên à! Mẹ vừa mới xem chương trình! Thật sự quá lợi hại, mẹ cảm thấy kiêu ngạo quá.”
“Mẹ, con mới ra ngoài…”
Trận đấu này được phát sóng trực tiếp, Hoắc Yên mới từ trường quay ra nên không hiểu tình hình bên ngoài thế nào, nhưng vừa rồi lúc tẩy trang Lâm Sơ Ngữ có nói, hiện giờ fan hâm mộ trên mạng của cô đang tăng lên theo tốc độ ánh sáng, chủ đề về cô cũng được thảo luận rất nhiều.
“Hoắc Yên, mẹ xúc động quá, không biết phải nói.”
Nghe giọng nói của mẹ, giống như có chút nghẹn ngào: “Con thật sự là niềm kiêu hãnh của mẹ, trước kia mẹ không quan tâm con, là mẹ không tốt, con vĩnh viễn là con gái của mẹ.”
Hoắc Yên an ủi mẹ mình vài câu, lại ngẩng đầu lên nhìn Phó Thời Hàn, anh đang kiên nhẫn đợi cô, cũng không có bất cứ biểu hiện bất mãn gì.
Năm phút sau, Hoắc Yên vội vàng cúp điện thoại, chạy tới bên cạnh Phó Thời Hàn, cười xin lỗi: “Mẹ em nói hơi nhiều.”
Phó Thời Hàn khẽ cười: “Nhà vô địch cảm thấy thế nào.”
“Ừmm.” Hoắc Yên cúi đầu suy nghĩ, nói: “Thật ra không có cảm giác gì, càng tiến vào sâu ngược lại càng cảm thấy bình tĩnh, trong đầu chỉ nghĩ câu hỏi này phải trả lời thế nào, chưa từng nghĩ đến việc chiến thắng.”
Ánh mắt Phó Thời Hàn di chuyển xuống dưới, thấy dây giày của cô tán loạn, thế là ngồi xổm xuống giúp cô buộc lại dây giày, lúc đứng dậy còn gõ nhẹ vào trán Hoắc Yên: “Cẩn thận ngã.”
Hoắc Yên đưa cúp vàng trong tay tới trước mặt Phó Thời Hàn: “Cái này tặng anh đó.”
“Tặng anh?”
“Đây là lần đầu tiên trong đời em cầm được cúp hạng nhất, em muốn tặng nó cho Hàn ca.”
Đôi mắt cô gái nhỏ đen láy trong suốt, ánh lên tia sáng đơn thuần.
Phó Thời Hàn nhận cái cúp nặng trịch, trong lòng sôi sục như lon coca đang sủi bọt khí.
Anh cẩn thận từng chút một cầm chiếc cúp trong tay, chưa đợi phản ứng, Hoắc Yên đã nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.
Phó Thời Hàn cảm giác cơ bắp toàn thân bị kéo căng.
Cô gái trong ngực, vầng trán nhẹ nhàng dựa vào ngực anh, lông mày nhàn nhạt, lúc mắt nhắm vẽ ra một đường lông mi dày rậm.
Cô hít một hơi thật sâu, khiến trái tim Phó Thời Hàn giờ phút này như đang chạy mấy trăm mét.
May mà tay anh còn đang cầm cúp, nếu không sẽ không biết đặt ở chỗ nào.
**
Dưới ánh đèn, Hoắc Yên xử lý xong sơ yếu lý lịch của các tân sinh viên, đã là mười giờ tối.
Tô Hoàn vội vàng chạy vào phòng ngủ: “Cậu đoán xem, vừa rồi bạn tớ mới gọi điện cho tớ, nói cái gì?”
Hoắc Yên đang gấp rút điền bảng biểu, không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Lại có tin Bát Quái gì?”
Nghe có tin Bát Quái, Lâm Sơ Ngữ vội vàng thò đầu từ trên giường xuống: “Có dưa ăn?”
Tô Hoàn nói: “Bạn của tớ vào quán bar chơi, nhìn thấy Hoắc Tư Noãn ngồi một mình uống rượu, không bao lâu liền cùng đàn ông rời đi.”
Hoắc Yên lập tức buông bút xuống: “Đi đâu?”
“Ai biết, bạn tớ không ra cùng.” Tô Hoàn nhắc nhở Hoắc Yên: “Nếu không cậu gọi điện thoại cho chị ta xem?”
Không chờ Tô Hoàn nói xong, Hoắc Yên đã lấy điện thoại ra gọi, nhưng vang lên thật lâu không có ai bắt máy.
Cô kiên nhẫn gọi lại nhiều lần, cuối cùng được được kết nối, giọng nói mơ mơ màng màng của Hoắc Tư Noãn truyền tới: “Ai vậy…”
“Hoắc Tư Noãn, bây giờ chị ở đâu?”
Hoắc Yên không gọi cô ta là chị, mà gọi thẳng tên, giọng điệu hết sức nghiêm túc.
“Anh là ai.” Hoắc Tư Noãn say rượu líu lưỡi nói: “Anh đi ra, đừng đụng vào tôi…”
Rất nhanh, điện thoại bị người ta ngắt.
Lâm Sơ Ngữ và Tô Hoàn hai mắt nhìn nhau, biết đêm nay chỉ sợ Hoắc Tư Noãn lành ít dữ nhiều.
Hoắc Yên lập tức đứng dậy, gấp gáp hỏi: “Số điện thoại của bạn cậu là bao nhiêu?”
Tô Hoàn có thể đoán được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức nói: “Cậu đừng gấp, tớ lập tức gọi điện cho bạn hỏi rõ ràng.”
Tô Hoàn bấm số của bạn, từ bên kia biết được Hoắc Tư Noãn lên taxi cùng một người đàn ông xa lạ, bởi vì Hoắc Tư Noãn là nhân vật có tiếng trong trường, cho nên cậu ta chú ý ghi lại biển số xe taxi.
Trong nhà Tô Hoàn có bối cảnh, tự nhiên trong tay có thông tin, cho dù bây giờ đã là đêm khuya, vẫn có thể thông qua công ty taxi hỏi được số điện thoại của tài xế, hỏi rõ ràng tình huống, tổng cộng không quá hai mươi phút.
“Bọn họ đi vào một nhà nghỉ, ngay tại giao lộ đường Bình Nam.”
Lúc nói chuyện Hoắc Yên đã đi giày vào, ra khỏi phòng ngủ: “Bây giờ tớ đi tìm chị ấy.”
Lâm Sơ Ngữ và Tô Hoàn thấy tình hình không ổn, vội vàng đuổi theo: “Đợi chút, chúng tớ đi cùng, nhiều người dễ làm việc.”
Ở cổng trường, Hứa Minh Ý đã gọi xe chờ ở ven đường.
“Cậu gọi anh ta?” Hoắc Yên nhìn sang Tô Hoàn, sửng sốt: “Vậy Phó Thời Hàn…”
Hứa Minh Ý ngồi ở ghế lái phụ nói: “Yên tâm, lấy tiền làm việc, ai tôi cũng không nói, chỉ nói với lão tứ tôi ra ngoài hẹn hò, mặc dù cậu ta có vẻ chẳng tin.”
Tô Hoàn nói: “Loại sự việc này, dù sao cũng nên gọi con trai mới yên tâm một chút.”