Tiểu Ôn Nhu

Chương 53 : Hai bên phối hợp

Ngày đăng: 11:31 19/04/20


“Yên Yên à, năm tháng sau này, cũng mong được chỉ giáo nhiều.”



Phó Thời Hàn đeo một sợi dây chuyền mặt đá thạch anh sáng chói lên cổ Hoắc Yên.



Sợi dây chuyền ôm lấy xương quai xanh xinh đẹp, ở giữa có một viên đá thạch anh màu lam nhạt, phía ngoài khảm một vòng pha lê, càng làm nổi bật phần da thịt trắng nõn ở cổ Hoắc Yên.



Châu báu không thích hợp với Hoắc Yên, cô còn trẻ, loại thạch anh này vừa có cảm giác thiết kế vô cùng thời thượng vừa tăng thêm sức mạnh, giá cả cũng không quá đắt.



Phó Thời Hàn không chút do dự lôi thẻ ra đưa cho nhân viên cửa hàng.



“Vòng trên cổ của vị tiểu thư này, không cần tháo xuống nữa phải không?”



Phó Thời Hàn nói: “Không cần tháo xuống, mấy cái thử trước đó, gói lại hết cho tôi.”



Nhân viên cửa hàng có lẽ chưa từng gặp qua bạn trai hào phóng như vậy, kinh ngạc hỏi: “Mấy cái trước mặt, đều muốn, vòng tay cũng muốn?”



“Ừm.”



Hoắc Yên vội nói: “Là… là vòng này, không cần cái khác! Ôi này! Cô đừng đi!”



Nhân viên cửa hàng đã tới quầy thu ngân quẹt thẻ.



“Anh điên rồi sao!”



Phó Thời Hàn vân đạm phong kinh cười cười: “Chi tiền cho bạn gái của anh, cực kỳ vui vẻ.”



“Đây đều là tiền tiêu vặt chú dì cho anh, anh…”



“Là tự anh kiếm.” Phó Thời Hàn nói: “Ở cùng nhau lâu như vậy, anh còn chưa mua được cho em cái gì, bởi đang dùng tiền của ba mẹ nên trong lòng khó có thể yên tâm. Lần này người máy trong tổ nghiên cứu được một công ty mua lại, kiếm không  ít tiền, anh cũng nhận được tiền thưởng.”



Khó trách, hôm nay nhất đinh phải lôi kéo cô điên cuồng mua sắm, thì ra là mới có tiền.



Giọng Hoắc Yên dịu xuống: “Vậy… vậy cũng không thể lãng phí như thế.”



“Tiêu tiền cho bạn gái, sao có thể gọi là lãng phí.”



Phó Thời Hàn nhận máy cà thẻ nhân viên cửa hàng đưa tới, nhanh chóng nhập mật khẩu.



Nhân viên cửa hàng liên tục đồng tình: “Tiêu tiền cho bạn gái, tuyệt đối không lãng phí, đây là điều dĩ nhiên, cô gái nhỏ, bạn trai cô thương cô đó, những năm qua tôi gặp rất nhiều cặp tình nhân tới đây mua trang sức, đàn ông chịu bỏ tiền vì bạn gái, so với gấu trúc còn hiếm hơn.”



Rời khỏi cửa hàng này, Hoắc Yên ngượng ngùng hỏi Phó Thời Hàn: “Anh kiếm được bao nhiêu tiền vậy?”



Phó Thời Hàn suy nghĩ, nói: “Chắc khoảng năm sáu vạn.”



Cô lại vội vàng hỏi: “Vậy hôm nay… tiêu bao nhiêu?”



“Chắc khoảng… năm sáu vạn.”



Hoắc Yên: …



**



Hai ngày sau, Diêu Vi An đăng trong vòng bạn bè.



“Các bạn yêu quý, hôm nay đi bệnh viện kiểm tra lại, bác sĩ nói bệnh trầm cảm của tôi có khuynh hướng giảm xuống nên sẽ không ảnh hưởng tới công việc hàng ngày và học tập, tôi đã suy nghĩ lại, vẫn tiếp tục làm việc ở hội sinh viên, dù sao đây cũng là chức vụ mà tôi tâm huyết, không thể bỏ dở giữa chừng, cho nên, sau này vẫn mong mọi người tiếp tục chỉ giáo nhiều nha.”



Hoắc Yên nhìn ở phần phía dưới, bạn bè ít đi rất nhiều, không có bình luận gì, ủng hộ cũng không có mấy.



Cô biết Diêu Vi An sẽ không cam lòng cứ như vậy mà rời khỏi hội sinh viên, cô ta còn chưa nhận được danh hiệu ưu tú của đoàn chủ tịch, nếu bỏ đi như vậy, mọi cố gắng trước đó đều như nước chảy về biển Đông.



Hiển nhiên, màn kịch này của Diêu Vi An diễn hỏng rồi, thành viên của hội sinh viên cũng thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, không còn tiếp tục hùa theo cô ta nữa.



Cuối năm Hoắc Tư Noãn sẽ từ chức vị trí trưởng Ban Tuyên truyền, nghe mẹ nhắc tới, Hoắc Tư Noãn muốn chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, mục tiêu là ở Học viện nghệ thuật ở của thủ đô, mà cô ta lại bởi vì trượt môn mà bỏ lỡ cơ hội thi nghiên cứu sinh đợt trước, cho nên nhất định phải chuẩn bị từ sớm, tham gia cuộc thi sơ khảo



Hai chị em ngẫu nhiên gặp mặt trong trường, không nói chuyện với nhau, ánh mắt chạm trong không khí, sau đó nhanh chóng rời đi.



Quan hệ của hai người chưa từng dịu xuống.



Trong khách sạn ngày đó, Hoắc Tư Noãn suýt chút bị cưỡng hiếp vẫn kiên trì không báo cảnh sát. Hoắc Yên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói rất quyết liệt, muốn cùng cô ta nhất đao lưỡng đoạn, về sau không còn là chị em.



Tất nhiên đã đoạt tuyệt đến mức sơn cùng thủy tận, ai cũng không muốn cúi đầu mở miệng bắt chuyện trước, dù là ở trong nhà, cũng là ai làm việc nấy.




Sau khi lãnh đạo trường diễn thuyết một phen, Phó Thời Hàn đại diện cho sinh viên  lên đài phát biểu.



Lúc anh mặc âu phục giày da, tinh thần thoải mái xuất hiện trên sân khấu, toàn bộ sân vận động Vỏ Sò đều vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.



Bộ âu phục có giá trị không nhỏ này là do nữ sĩ Đường Uyển Chi cố ý ra nước ngoài đặt may riêng ở một cửa hàng danh tiếng từ hai tháng trước, bà biết kỷ niệm trường lần này rất quan trọng, cũng biết con trai nhà mình có thể trước các khoa khác bộc lộ hết tài năng để trở thành đại diện cho sinh viên là việc vinh quang cỡ nào, thể hiện con trai bà có bao nhiêu xuất sắc.



Phó Thời Hàn cảm thấy bộ âu phục quá đắt đỏ và xa hoa, có điều nữ sĩ Đường Uyển Chi cực kỳ kiên trì, nhất định bắt anh mặc bộ này, người đẹp vì lụa, lần này bà muốn con trai mình thể hiện sự hoàn mỹ nhất của bản thân khiến tất cả mọi người phải chú ý.



Đắt đương nhiên có chỗ tốt của đắt, bộ âu phục đặt may riêng này cực kỳ tinh tế, ôm lấy thân hình cân xứng của Phó Thời Hàn, vừa vặn làm nổi bật khí chất trầm ổn của anh.



Chất giọng tràn đầy từ tính cùng giọng phổ thông tiêu chuẩn, nói năng khí phách mạnh mẽ dấy lên một trận vỗ tay liệt nhiệt của mọi người, khác hoàn toàn với bầu không khí buồn ngủ khi các lãnh đạo đứng lên phát biểu.



Bản thảo của Phó Thời Hàn do chính anh tay viết, viết một lần gần như không cần đọc lại anh vẫn có thể nhớ chính xác.



Anh không thích nói lời hoa mỹ, cũng chán ghét người khác nói khoác lác, cho nên trong bản thảo bài phát biểu của anh, tràn đầy nhiệt huyết thiếu niên, tự do phóng khoáng, mỗi câu chữ đều có thể tiến thẳng vào trong trái tim của những chàng trai cô gái phía dưới.



Hoắc Yên ngồi ở khán đài khá xa, nghiêm túc ngắm nhìn Phó Thời Hàn. Từ tiểu học đến cấp ba rồi đến đại học, Phó Thời Hàn thường xuyên được chọn làm đại diện học sinh lên bục phát biểu, cô chứng kiến từ năm này qua năm khác, thiếu niên ngọc thụ lâm phong dần dần trưởng thành, thực sự trở thành một người đàn ông có thể một mình gánh vác một phương.



Thanh xuân tuổi trẻ, tình cảm quê hương.



Hoắc Yên vẫn nhớ, vào năm 14 tuổi, cô giấu truyện tranh dành cho thiếu nữ nhưng sợ bị mẹ phát hiện, thế là chạy qua nhà Phó Thời Hàn, dựa vào một góc phòng lén lút đọc trộm.



Sau đó trong nhà nhận được một cuộc điện thoại, ba của Phó Thời Hàn ở đường quốc lộ ngoài biên giới cứu con tin, đánh một trận ác chiến với phần tử của tổ chức khủng bố, bị rơi xuống sông Lan Thương, chưa rõ sống chết.



Đêm đó, cả nhà họ Phó mây đen giăng kín.



Mười  năm tuổi, sau khi Phó Thời Hàn dỗ mẹ ngủ say, trở về phòng mình. Hoắc Yên nhìn thấy đôi mắt anh giăng đầy tơ máu, bộ dáng kiên cường của anh vừa rồi hoàn toàn biến mất, tinh thần sa sút, giống như bầu trời sụp đổ dưới chân.



Hoắc Yên đi tới bên cạnh anh, muốn an ủi vài câu, lại không ngờ cả người anh đổ ập xuống, quỳ trên mặt đất ôm chặt cô, cực kỳ dùng sức, đau đến mức khiến xương cốt của cô muốn vỡ ra từng mảnh, đau đến mức ấn tượng khắc sâu đến giờ.



Cô cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể anh, thế là không hề giãy dụa, để mặc anh ôm mình thật chặt, cô thầm nghĩ, có thể giúp anh phát tiết một chút cũng tốt.



Khi đó, cô cảm nhận được một dòng nước nóng trượt qua cổ mình, hơi ngứa.



“Yên Yên, anh vô dụng quá.”



Đó là lần đầu tiên, Hoắc Yên nghe thấy Phó Thời Hàn nói như vậy, Phó Thời Hàn vẫn luôn kiêu ngạo tự tin, ở trước mặt cô lột bỏ lớp áo kiên cường, lộ ra một mặt yếu ớt nhất.



Sự tuyệt vọng khi không thể bảo vệ người mình yêu nhất, là nỗi đau thấu tim gan thế nào.



Sau này ba Phó Thời Hàn được cứu lên, mặc dù bị thương nhưng không nghiêm trọng lắm, có điều con tin không được may mắn như thế, sau khi con tin bị kẻ bắt cóc hung ác cắt yết hầu, trực tiếp bị ném từ trong xe xuống vách núi, tới lúc tìm thấy, người đầy máu me gần như không phân biệt được hình dáng.



Tin tức trong TV, người thân của con tin đau đớn kêu gào, kích động chất vấn quân nhân canh giữ biên cương vì sao các anh không chết, mà người các anh bảo vệ lại chết, đây là vì sao!



Đây là vì sao, trong một đêm dài, trong mùi thuốc lá nồng nặc của ba mình, Phó Thời Hàn không tìm ra đáp án.



Sau này, trong lòng Phó Thời Hàn liền cất giấu một giấc mộng non sông.



Gác bút nghiên theo việc đao cung, kỵ binh sơn hà, lấy một bầu nhiệt huyết đền đáp tổ quốc.



**



Hoắc Yên kết thúc một đoạn hồi ức dài, bài phát biểu của Phó Thời Hàn cũng đi vào phần cuối.



Sau khi cảm ơn ba mẹ và thầy cô xong, ánh mắt của Phó Thời Hàn đột nhiên trở lên dịu dàng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, dễ như trở bàn tay khóa chặt Hoắc Yên ngồi trong góc đông nam.



Tô Hoàn lấy cùi chỏ chọc chọc Hoắc Yên: “Hình như anh ấy … đang nhìn cậu này!”



Đúng là anh đang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như nước, phun trào một loại tình cảm mãnh liệt.



Ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí, anh nhanh chóng nở nụ cười, ấm áp như ngọc.



“Cuối cùng, xin cảm ơn cô gái quan trọng nhất trong sinh mệnh của tôi, cảm ơn em đã đến.”



Từ thời niên thiếu đến tuổi trưởng thành, từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn làm bạn với anh, mặc dù hai người thường xuyên cãi nhau, Hoắc Yên lúc nào cũng nói chán ghét anh, cả đời không thèm để ý tới anh nữa.



Một đường trắc trở đi tới bây giờ, cô từng gặp anh lúc hăng hái quang mang bốn phía, cũng từng gặp anh lúc cô đơn luống cuống.



“Yên Yên à, năm tháng sau này, cũng mong được chỉ giáo nhiều.”