Tiểu Ôn Nhu

Chương 71 : Khách sạn

Ngày đăng: 11:31 19/04/20


“Là muốn đợi tới bữa tiệc đêm tốt nghiệp, cầu hôn em.”



Hứa Minh Ý luống cuống tay chân nhặt mảnh vỡ của tách cà phê ném vào thùng rác, Hoắc Yên để ý lúc anh ta cúi người, dùng ống tay xoa xoa khóe mắt.



Lừa người, có vẻ không đúng lắm.



Hoắc Yên nhìn Phó Thời Hàn, anh nhún vai với cô, giống như muốn nói, em khới ra cục diện rối rắm, tự mình thu dọn đi.



“Người đó thế nào!” Một lúc lâu sau, anh ta lại hỏi.



Hoắc Yên: “Tôi lừa anh đấy.”



Hứa Minh Ý: …



Anh ta xắn tay áo lên chỉ vào Hoắc Yên, phẫn nộ nói với Phó Thời Hàn: “Con nhóc nhà cậu không đánh không được!”



Phó Thời Hàn bình thản ngồi ngay ngắn, vững như Thái Sơn: “Tự cậu cả kinh một sạ (*), trách người của tôi?”



(*) Cả kinh một sạ (一惊一乍): Chỉ tinh thần của người ta quá mức căng thẳng hoặc hưng phấn, hành vi cử chỉ khác thường khuếch đại, khiến người ta bị dọa dẫm phát sợ. Có lúc cũng chỉ vẻ mặt cùng cảm tình đều rất phong phú cùng đúng chỗ.Link



Hoắc Yên trốn phía sau Phó Thời Hàn, lè lưỡi với Hứa Minh Ý.



Hứa Minh Ý hít sâu, nhắm mắt bình tâm tĩnh khí ngồi xuống, cũng không tiếp tục để ý tới những người đáng ghét này nữa.



Quán cà phê được trang trí bởi cây xanh và những chậu lan treo lơ lửng, hình như có khách tới, trong lúc lơ đãng Hoắc Yên ngẩng đầu lên, suýt chút nữa phun cà phê trong miệng ra ngoài.



Chỉ thấy một người phụ nữ đội một cái mũ cực kỳ khoa trương, trên mặt mang kính râm, gọng kính bằng kim loại lóe lên ánh sáng, cô nàng đeo một cái thắt lưng khủng bố, kết hợp cùng quần sooc, trên môi bôi trét son màu đỏ thẫm, khiến cho người ta có cảm giác công kích cực mạnh.



Có điều Hoắc Yên liếc mắt liền nhận ra, chính là Tô Hoàn.



Không phải không tới sao!



Định ầm… ầm ĩ thế nào!



Hoắc Yên vội vàng nhổm người vẫy tay với Tô Hoàn, nhưng không hiểu sao Tô Hoàn chẳng thèm nhìn cô một cái, giống như cô không tồn tại.



Đương nhiên, cũng không nhìn Hứa Minh Ý.



Có điều ánh mắt của Hứa Minh Ý liên tục dính sát cô, dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh, nội tâm đang có từng đợt sóng điên cuồng phun trào.



Hoắc Yên thấy Tô Hoàn không để ý đến mình, thế là đi tới phía trước vỗ vai cô: “Tiểu tổ tông, cậu tới đây làm gì?”



“Hơn hai năm không gặp bạn cũ, tớ là chủ nhà, đương nhiên muốn mời các cậu uống một chén.” Tô Hoàn quay người nói với nhân viên phục vụ: “Hóa đơn của bọn họ cứ tính cho tôi.”



“Chào tiểu thư, tổng cộng là 328 tệ.”



Tô Hoàn lấy một cái thẻ trong túi ra, lúc này, Hứa Minh Ý đi tới, rút lại tấm thẻ màu đen trong tay Tô Hoàn: “Không cần em.”



Anh ta nhìn tấm thẻ kia một chút, là thẻ VIP hắc kim của ngân hàng Hồng Kông.



Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Hoàn khẽ nghiêng, hơi hất cằm, ánh mắt dời sang bên cạnh, cố ý không nhìn anh ta.



Hứa Minh Ý ngập ngừng đứng im tại chỗ, muốn nói lại thôi, mặt hơi phiếm hồng.



Thẩm Ngộ Nhiên phía sau phá vỡ xấu hổ: “Lão nhị, ơ kìa, mau trả lại thẻ cho người ta.”



Lúc này Hứa Minh Ý mới hoàn hồn, nhanh chóng tính tiền, trả lại tấm thẻ cho Tô Hoàn.



“Ông chủ Hứa giờ kiếm được rất nhiều tiền, đi uống nước còn muốn tranh trả, trăm năm khó gặp.” Đôi môi đỏ thẫm của Tô Hoàn lộ một nụ cười khoa trương: “Được, đã muốn mời khách, uống cà phê tính là cái gì, mời chúng tôi tới Tụ Tiên Lâu ăn đi.”



Tụ Tiên Lâu là nhà hàng sang trọng bậc nhất ở Giang Thành, cho dù chỉ có hai người, một bữa cơm rẻ thì mấy ngàn đắt thì hơn vạn, nhiều người như vậy,  khẳng định không tránh khỏi năm chữ số.
“Vậy… tôi đi đây.” Hứa Minh Ý khựng lại, cuối cùng vẫn rời khỏi phòng.



Ngực Tô Hoàn phập phồng, thở hổn hển, dựa vào tường ngồi sụp xuống, nước mắt lăn dài trên má.



Sao lại để anh đi.



Rõ ràng không buông xuống được, sao lại để anh đi, hai năm qua, cô nhớ anh bao nhiêu!



“Reng reng.”



Chuông cửa lại vang lên, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Hứa Minh Ý: “Ví… thật xin lỗi, tôi có đồ bị rơi.”



Tô Hoàn dùng sức lau sạch nước mắt, sau khi mở cửa, quay lưng về phía anh: “Cầm đi mau.”



Hứa Minh Ý không động đậy, Tô Hoàn nghiêng người liếc anh một cái, anh lặng lẽ đứng tại chỗ, nhìn cô.



“Anh…”



Lời chưa dứt, cô đã bị anh kéo vào trong ngực, ôm thật chặt.



Ngực anh truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, cơ bắp cứng rắn có cảm giác đang siết chặt lấy cô, hôi hấp cũng trở lên khó khăn.



Trên người anh vẫn mang hương vị quen thuộc, khiến cho người ta cảm thấy yên tâm.



Tô Hoàn dùng sức đẩy anh ra, không đẩy ra được.



Ngay cả khi yêu đương thân mật nhất, anh cũng không dám đụng vào cô, một cái dắt tay cũng khiến cả người anh đổ mồ hôi lạnh, hiện giờ lại dám cứng rắn như vậy.



Thật ra thì cứng rắn đẩy vẫn đẩy ra được, nhưng Tô Hoàn không nỡ xuống tay độc ác.



“Những năm qua trong đầu tôi không có chuyện gì khác, càng trả nợ sớm càng có thể sớm đi tìm em, dù có mất nửa cái mạng cũng không liên quan, thật ra tôi rất sợ, sợ em không còn yêu tôi nữa, sợ em không còn đợi tôi hoặc là thích người khác mất rồi.”



“Lúc nào cũng là anh cho rằng, anh cho rằng… Anh cho rằng những thứ này đều là tôi muốn phải không!”  Tô Hoàn tức giận nói: “Tôi biết anh kiêu ngạo, không muốn tình cảm của chúng ta có bất cứ dính líu gì đến tiền bạc, cho nên cuối cùng anh nghĩ ra cách chia tay tôi, giải quyết xong mọi chuyện, lại mong ngóng trở về làm lành với tôi, Hứa Minh Ý, Tô Hoàn tôi cho dù… cho dù thích anh, cũng không thể cho phép anh tổn thương tôi như vậy.”



“Tôi xin lỗi.”



“Xin lỗi vô hiệu.”



Tô Hoàn nhịn đau đẩy anh ra, cố nén nước mắt nói: “Anh đi đi, thật đấy, tôi không muốn quay lại trước kia, hiện giờ tôi sống rất tốt, đi làm cố gắng làm việc, tan làm về nhà xem phim, nuôi mèo nữa, cuộc sống cực kỳ vui vẻ, còn anh… đã không còn trong kế hoạch của cuộc đời tôi rồi.”



Hứa Minh Ý siết chặt tay, giọng nói có chút khàn khàn: “Tôi trịnh trọng cầu xin em suy nghĩ lại một chút, hiện giờ không cần trả lời tôi, em… suy nghĩ kỹ sau đó lại…”



Tô Hoàn cười cười: “Không cần suy nghĩ đâu, ba mẹ tôi hôm qua còn để tôi đi xem mắt, đối tượng là ông chủ hiện tại của tôi, chúng tôi là thanh mãi trúc mã lớn lên cùng nhau, đặc biệt tốt, thật đấy, anh ấy từ nhỏ đã rất chăm sóc tôi, giống như Phó Thời Hàn đối xử với Hoắc Yên vậy.”



Đôi đồng tử đen láy của Hứa Minh Ý chôn sâu dưới mái tóc ngang trán hơi ảm đạm: “Anh ta… có đẹp trai hơn tôi không?”



“Hứa Minh Ý!”



“Được rồi, tôi không hỏi nữa.” Hứa Minh Ý cúi đầu, lúng túng lại cô đơn, lấy từ trên cổ tay mình xuống một chuỗi vòng bằng vỏ ốc biển trắng noãn.



Đây là lúc chia tay, Tô Hoàn giận dỗi trả lại anh.



Anh vẫn luôn đeo trên tay chưa từng tháo xuống, dù bị đồng nghiệp trong công ty trêu chọc là nương pháo, anh cũng không tháo ra.



Vòng tay bằng vỏ ốc đã hơi cũ, không còn sáng bóng.



Anh đặt nó vào tay Tô Hoàn, nói: “Nếu em không thích thì ném đi, nhưng đừng trả lại tôi.”



Anh nói xong, quay người ra khỏi phòng.